Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 230: Rốt cuộc là đã thu được bao nhiêu tiền làm trái lương tâm rồi (2)

Vương Mãnh nhanh chóng đi tới, khi đối mặt với phóng viên cũng không hoảng loạn chút nào, cuối cùng thì bây giờ anh ta cũng đã hiểu được những hành động của anh Phi, xem đi, đến cả phóng viên cũng đã đến phỏng vấn rồi, đây nhất định sẽ là một vụ tuyên truyền quảng cáo rầm rộ, đến lúc đó uy tín của anh Phi sẽ nhanh chóng cao hơn, trở thành một ngôi sao trong giới thương nghiệp.

“Khụ khụ!”

Vương Mãnh ho nhẹ vài tiếng, nhìn thẳng vào camera và chỉnh lại kiểu tóc, bây giờ anh ta đang đại diện cho anh Phi, tuyệt đối không thể cho anh Phi mất mặt được, nhất định phải phô ra hình ảnh hoàn mỹ nhất khi đối diện trước ống kính.

“Tôi tôi là Vương Mãnh, là Phi...vệ sĩ của chủ tịch, chủ tịch của chúng tôi chẳng những đẹp trai mà còn rất tốt bụng nữa, đúng thật là thần tượng trong lòng tôi, vì chủ tịch của chúng tôi, cho dù là có phải hy sinh chính bản thân mình tôi cũng không có gì tiếc nuối.”

Không cần nói nhảm nhiều lời làm gì, trước tiên cứ tâng bốc anh Phi một cái đã, đây chính là lựa chọn chính xác nhất.

Lý Nguyệt hỏi thêm: “Vậy xin anh cho biết một chút, chuyện về anh Tiêu Đại Long mà tổng giám đốc Chúc vừa mới nhắc tới là như thế nào không?”

Não của Vương Mãnh nhanh chóng vận động, chỉ trong phút chốc, anh ta đã nghĩ ra vô số lí do thoái thác hoàn mỹ, từ từ nói: “Ồ, tôi sẽ từ từ nói cho cô nghe, chuyện là như thế này, Tiêu Đại Long là một nhân viên của tập đoàn Phi Long chúng tôi, anh ta là đứa con trong một gia đình đơn thân, đã từng vì tuổi nhỏ không hiểu chuyện mà dẫn đến chuyện lầm đường lạc lối, may mắn được chủ tịch của chúng tôi xem trọng, đưa anh ta về con đường đúng đắn, để anh ta đến làm việc ở tập đoàn.”

“Mà sau đó, mẹ của anh ta đã đi khám và kiểm tra ra được bà ấy bị bệnh máu trắng, sau khi chủ tịch của chúng tôi biết được, anh ấy đã không hề do dự mà tự mình đến đến bệnh viện thăm hỏi, không chỉ chấp nhận chi trả tất cả các khoản tiền cần dùng khi chữa bệnh mà còn kêu gọi còn tất cả các nhân viên đến đây để làm xét nghiệm máu, xem có ai phù hợp để cung cấp tế bào gốc tạo máu hay không.”

“Cô nói xem, một vị chủ tịch có tấm lòng lương thiện như vậy thì làm sao chúng tôi có thể không kính trọng cho được?”

Lúc anh ta nói những lời này, trên khuôn mặt mang vẻ dạt dào tình cảm.

Thân là tài xế trung thành nhất kiêm cả cánh tay đắc lực bên cạnh anh Phi, tất nhiên anh ta sẽ cố gắng nói tốt cho anh Phi rồi.

Lý Nguyệt rất khiếp sợ.

Tất nhiên là vì cô ấy không nghĩ tới điều này.

Mà ngay khi Lý Nguyệt vừa định mở miệng nói thì Vương Mãnh lại tiếp tục: “Thật ra thì từ trước đến nay chủ tịch của chúng tôi làm việc tốt chưa từng để lại tên tuổi cho người ta biết, ví dụ như là ở viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa đó, thấy hoàn cảnh của bọn họ khổ cực như vậy, chủ tịch của chúng tôi không do dự chút nào mà đã quyên góp luôn mấy nghìn vạn, hy vọng có thể cải thiện được hoàn cảnh ở viện phúc lợi trẻ em.”

“Những điều này không phải là tôi nói khoác cho có đâu, tiền xuất ra từ trong tay tôi đó. Chủ tịch của chúng tôi đúng là một người rất là hiền lành.”

Ừ, anh ta tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện chủ tịch đã sai bọn họ ném rắn rồi giội phân vào viện phúc lợi trẻ em đâu.

Trong tình huống thế này.

Có nói ra cũng sẽ không có ai tin.

Giội phân và ném rắn, có thể là chuyện mà chủ tịch của bọn họ có thể làm ra sao?

Thấp kém, thật sự là quá thấp kém.

Lý Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm, nếu như đều là thật, vậy anh ta đúng thật là ma quỷ mà người dân ở thành phố H gặp là đã sợ đó không?

Đến cả anh béo đang khiêng camera cũng có hơi ngạc nhiên.

“Cám ơn đã trả lời phỏng vấn.” Lý Nguyệt nói.

Vương Mãnh nói: “Không có việc gì, hy vọng mọi người có thể viết bài thật trung thực về chủ tịch của chúng tôi, bên ngoài bây giờ có quá nhiều lời đồn, rất nhiều người đều nghĩ là không có lửa thì làm sao có khói, điều đó đã làm ảnh hưởng rất lớn đến danh dự chủ tịch của chúng tôi.”

“Nhưng mà chủ tịch của chúng tôi cũng không tính toán với những người không hiểu chuyện, chưa từng truy cứu ai cả, nhưng mà tôi đây thân là nhân viên thì lại rất phẫn nộ, sao có thể có loại người nào khốn nạn như vậy được chứ?”

Lý Nguyệt mỉm cười nói: “Được, chúng tôi sẽ đưa tin một cách trung thực.”

Sau đó.

Lý Nguyệt cùng anh béo rời khỏi bệnh viện, việc đầu tiên là đi đến viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa để xác nhận tình hình thực tế, cuối cùng mới biết được người ta đúng thật là có quyên tiền.

Đương nhiên.

Ức hiếp người mềm yếu, đè ép kẻ nhu nhược.

Đối mặt với cuộc phỏng vấn của phóng viên, viện mồ côi viện trưởng và ông gác cổng đều chưa hề nói tới chuyện giội phân và ném rắn, thật sự đã tán dương Chúc Phi một câu.

Những tình huống này đối Lý Nguyệt mà nói dường như là đã mở ra một thế giới mới.

Đã moi ra được những chuyện mà Chúc Phi không muốn cho người khác biết.

Từ Kiến nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, trong lòng kêu gào, không thể nào đâu, chuyện này chắc chắn là không thể nào đâu, tại sao lại không tiến hành giao dịch chứ?

Có phải là đã bỏ lỡ chuyện gì rồi hay không?

Anh ta không bao giờ cho rằng Chúc Phi làm chuyện khiến nhiều người chú ý như vậy thật sự là vì Tiêu Đại Long đâu.

Anh ta là một gián điệp, anh ta rất tin tưởng vào trực giác của chính mình.

Nếu lỡ đây như đây chỉ là một chuyện cười, anh ta không thể nào báo cáo được, chắc là sẽ bị sếp mắng cho một trận, rằng anh nói với tôi Chúc Phi sắp giao dịch ở bệnh viện, vậy bây giờ giao dịch đâu, anh không làm rõ mọi chuyện mà lại để cho cả đám người chúng tôi trốn ở trong bệnh viện, cậu chơi vui quá ha?

Đến chuyện muốn cạy não Lâm Phàm ra Từ Kiến cũng đã nghĩ tới luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận