Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 666: Mày có thể thử xem (2)

Mày có thể thử xem (2)

Với cư sĩ Vân Tường mà nói, ông ta giống như là được đến gần nguồn gốc của sự ấm áp, cả người đều được một bầu không khí an tâm phủ lấy.

Dần dần.

Ông ta tỉnh táo lại.

“Tôi…”

Trong mắt cư sĩ Vân Tường có ánh sáng.

Lâm Phàm nói: “Ông đã trải qua chuyện gì? Có thể nói với tôi không? Có lẽ tôi có thể giúp được ông.”

Nhớ lại là một chuyện rất đáng sợ. Chuyện có thể khiến cho cư sĩ Vân Tường hoảng sợ như vậy, chắc chắn không đơn giản. Nhưng mà đối với cư sĩ Vân Tường mà nói, được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ của Lâm Phàm, trong lòng ông ta không hề sợ hãi.

“Thiên Diện Yêu, tôi gặp phải Thiên Diện Yêu. Nó rất đáng sợ, tất cả mọi người đều chết thảm trước mặt tôi. Đều là lỗi của tôi.”

Cư sĩ Vân Tường khóc nức nở, nghĩ tới cảnh tượng đó thì không rét mà run, trong lòng chịu phải vết thương cực lớn.

Sự tự tin với thực lực bản thân, cùng với lòng xem thường Thiên Diện Yêu, đã dẫn đến bi kịch này.

“Hãy nén bi thương.” Lâm Phàm an ủi.

Anh chỉ có thể khẽ xoa đầu cư sĩ Vân Tường, động tác thành thạo, để lộ sự quan tâm. Ôi, quả nhiên người già đều giống như ông Trương, trong lòng yếu đuối như vậy, cần có sự che chở của người khác.

“Cậu là ai?” Cư sĩ Vân Tường hỏi.

“Tôi là Lâm Phàm.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Người dân xung quanh nói: “Đây là trấn Thanh Dương. Đây là trưởng trấn của chúng tôi. Ông có thể đến được đây, thì nói rõ hiện tại ông đã an toàn rồi. Trưởng trấn của chúng tôi rất lợi hại, có thể bảo vệ ông. Khoảng thời gian này, ông cứ ở lại đây đi.”

Những người dân nhiệt tình không có hỏi thân phận của ông ta. Nhìn thấy ông ta đã chịu phải sự bi thảm như vậy, đều có lòng thông cảm, ở tạm lại đây, cũng có thể giúp đỡ ông ta.

Cư sĩ Vân Tường sửng sốt.

Trấn Thanh Dương…

Chính là vị trưởng trấn mà người gặp được ở trong thành phố đã nói.

“Trưởng trấn Lâm, mau đi đi, dẫn theo người nhanh chóng rời khỏi đây. Thiên Diện Yêu muốn phá hủy nơi này. Đó là Đại Yêu siêu cấp đáng sợ, không cách nào chống lại.” Cư sĩ Vân Tường hoảng hốt lo sợ nói.

Nghĩ đến thực lực của Thiên Diện Yêu, ông ta đã không rét mà run.

Quá đáng sợ.

Đáng sợ đến cực điểm, sao có thể có loại Đại Yêu siêu cấp như vậy.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ nơi đây. Có tôi ở đây, sẽ không để bất cứ con Yêu nào làm hại đến mọi người ở nơi này.”

Ở trong giới trừ yêu, cư sĩ Vân Tường là một tiền bối, cao nhân có tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng mà ở trấn Thanh Dương, thật sự không có ai biết đến ông ta. Những lời mà ông ta nói, đối với những người dân tôn sùng trưởng trấn Lâm một cách mù quáng mà nói, không hề tạo thành quá nhiều uy hiếp. Bọn họ đều rất tin tưởng trưởng trấn.

Lúc này, cư sĩ Vân Tường còn muốn nói gì đó, nhưng mà khi đối diện với ánh mắt của Lâm Phàm.

Ông ta chỉ có thể im lặng thở dài.

Ôi!

Ông ta của hiện tại tạm thời không thể rời đi. Thiên Diện Yêu đã ghi nhớ hơi thở của ông ta. Cho dù ông ta rời khỏi trấn Thanh Dương, cũng sẽ gặp phải Thiên Diện Yêu, mà mục đích của Thiên Diện Yêu chính là trấn Thanh Dương.

Ở lại đây, có lẽ có thể giúp được trưởng trấn Lâm.

Ông ta rất tò mò đối với trưởng trấn Lâm. Những ngày ông ta ở lại trấn Thanh Dương, luôn đi theo Lâm Phàm. Nhưng rất nhanh, ông ta phát hiện tình hình có chút không thích hợp.

Việc mà mỗi ngày trưởng trấn Lâm bận rộn lại là làm ruộng. Nhàn rỗi không có chuyện gì thì sẽ tùy ý đi dạo trong trấn, hơn nữa lại còn chơi với bọn trẻ trong trấn rất vui.

Mỗi ngày đều là một mặt cười, giống như chưa từng có chuyện gì khiến anh cảm thấy phiền não, thậm chí là tức giận.

Có lúc, đối diện với nụ cười của trưởng trấn Lâm, ông ta lại có thể cảm thấy một loại áp lực, không dám nhìn thẳng đối phương.

Nhưng mà những đứa trẻ trong trấn lại rất thích quấn lấy anh, vui chơi đùa giỡn.

“Cuộc sống như vậy quả thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.”

“Đáng tiếc, dưới sự uy hiếp của Yêu, mọi thứ nhìn như tốt đẹp, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

Cư sĩ Vân Tường buồn khổ lắc đầu.

Ông ta đang đợi chờ, sao Thiên Diện Yêu còn chưa đến. Có điều, ông ta sẽ không nghĩ là Thiên Diện Yêu sẽ không đến. Yêu sẽ không bỏ qua cho bất cứ loài người nào.

Ngày hôm sau.

Mặt trời chiếu rọi.

Một ngày mới, những người dân bận tới bận lui. Đối với họ mà nói, mỗi ngày đều phải trải qua phong phú một chút. Những người dân trên đồng ruộng đang bận bịu.

Bỗng nhiên.

Bầu trời chợt biến, có mây đen che phủ, một luồng hơi thở khẩn trương truyền đến.

Người dân dừng công việc lại, nhìn về nơi xa. Ở phía xa xôi kia, hình như nhìn thấy được những thứ nguy hiểm nào đó.

“A! Yêu đến tấn công rồi.”

Người dân ném công cụ trong tay xuống, chạy như bay vào trong trấn, vừa chạy vừa gào lên.

“Yêu đến rồi.”

“Yêu đến rồi.”

Nhất thời, trong trấn hỗn loạn lên. Có rất nhiều người dân đều cầm lấy công cụ trong nhà, bọn họ muốn theo sự dẫn dắt của trưởng trấn, liều mạng với Yêu, bảo vệ trấn của bọn họ.

Cư sĩ Vân Tường cảm nhận được hơi thở quen thuộc, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng chạy theo người dân đến phía cửa trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận