Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 619: Rốt cuộc vì lý do gì mà tôi phải châm cứu cho cậu nhỉ? (3)

Ông Trương đã tự châm cứu cho mình rồi, nhưng tới giờ đều không hề cảm nhận được cảm giác giống như Ngô Thắng nói.

Là ảo giác... Có lẽ là cậu ta nghĩ quá nhiều rồi.

Có một chút mơ hồ.

Nhưng mà ông ta không có để trong lòng.

Có thể đây là sự phát triển vượt qua mức của người bình thường, phương pháp châm cứu được triển khai quả thật có tác dụng, cho nên mới xảy ra tình huống như vậy. Càng nghĩ lại càng cảm thấy thật sự có thể là như thế.

Lâm Phàm nhỏ giọng nói: "Hình như tôi chưa từng có cảm giác này nha."

Ông Trương nói: "Tình huống bình thường."

"Thì ra là vậy."

Lâm Phàm là một mực tin tưởng vào ông Trương.

Nhìn thấy đối phương bị châm kim, anh cũng muốn nằm ra đó cùng với Ngô Thắng trải nghiệm cảm giác được ông Trương châm cứu, một công đôi việc.

Ngô Thắng biết cảm giác tới rồi.

Anh ta không hề sợ hãi.

Ổn định lại tinh thần.

Tới đi, mạnh mẽ ùa tới đi, tôi đã nôn nóng lắm rồi.

Ngô Thắng gào thét trong lòng.

Tâm trạng cuộn trào tới đỉnh điểm.

Tà Vật Công Kê ngồi xổm nghiêm chỉnh ở đó, trừng mắt gà mà nhìn tình hình trước mắt.

Trời đất ơi!

Cái tên điên.

Vậy mà lại châm kim.

Thân là nội ứng như nó đã biết quá nhiều bí mật rồi. Cái tên đang nằm trên giường bị châm kim kia không phải người của thế giới này, mà là tới từ hành tinh khác, hơn nữa còn sẽ có rất nhiều cường giả nữa cũng tới.

Đây là bí mật lớn nhất mà nó phát hiện được từ trước cho tới giờ.

Tà Vật Công Kê chỉ có một suy nghĩ trong đầu.

Là lan truyền tin tức này ra ngoài để các đồng bào của mình liên lạc với những cường giả đó, tốt nhất là liên minh lại rồi cùng tấn công vào thành phố của loài người, triệt để chiếm lĩnh thành phố.

Còn về chuyện những cường giả đó có thể liên minh với Tà Vật hay không.

Mà nói đùa à.

Chuyện này còn có gì đáng nghi ngại lắm à?

Quần thể Tà Vật của bọn tôi mạnh mẽ như thế, đám cường giả còn có thể từ chối được hay sao.

Ngay lúc nó đang tự hỏi những chuyện này.

Bên kia lại có chuyện xảy ra.

"Tôi có cảm giác toàn thân tê dại, kinh mạch toàn thân giống như đều được đả thông, nhưng mà cảm giác lại khác, rất kỳ lạ."

Hiện tại đã là cây kim thứ mười hai rồi.

Chuyện càng lúc càng khác lạ.

Ngô Thắng chau mày cắn chặt răng, anh ta chỉ có một suy nghĩ với cảm giác đang diễn ra hiện tại, chính là thành công thật rồi. Hiệu quả thực sự quá mãnh liệt, mãnh liệt tới mức khiến người khác có chút chịu không nổi.

"Cây kim cuối cùng rồi."

Vào lúc Ngô Thắng mừng rỡ như điên, bên tai lại truyền tới giọng nói của ông Trương. Đối với anh ta mà nói thì giọng nói này tựa như là ở trên cao xa kia truyền tới.

Chỉ còn một cây kim cuối cùng.

Dĩ nhiên...

Đây chính là cây kim cực kỳ quan trọng, toàn bộ những ảnh hưởng trước đó đều nhờ vào đây mà định đoạt.

"Tôi... Tôi đã... Chuẩn bị xong rồi."

Lúc này, giọng nói của Ngô Thắng có chút lắp bắp. Vừa nãy còn chưa tới mức này, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã trở nên như thế. Ngô Thắng không thể không nói, uy lực của màn châm cứu này bá đạo quá rồi.

Không nói nhiều tới cái khác.

Chỉ với thực lực của anh ta như này mà có thể bị mấy cây ngân châm làm cho nói lắp sao?

Dĩ nhiên là không thể có chuyện đó.

"Được, kim cuối cùng rất là quan trọng, công lực cả đời của ông Trương tôi đều dồn hết vào một kim châm này."

Ông Trương trước giờ chưa từng nói những lời như vậy.

Trước đây vào lần đầu thực hiện châm cứu, ông Trương cũng không nói một câu. Thỉnh thoảng nói vài câu nhưng nhất định không phải là kiểu nói thể hiện trình độ như thế này.

Lâm Phàm nghi ngờ, ông Trương có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Tôi học được lúc cậu xem phim á, sửa lại đôi chút cũng hợp với tình huống của tôi."

Nghe thấy ông Trương nói như vậy.

Lâm Phàm thoáng hồi tưởng lại đôi chút.

Câu nói này quả thật rất quen thuộc, hình như câu văn gốc là...

"Cú đấm này chứa công lực hai mươi năm của tôi, anh đỡ được không?"

Ừm!

Quả nhiên là ông Trương thông minh.

Vừa dứt lời.

Ông Trương ra tay chớp nhoáng.

Một cây kim đâm vào ấn đường của Ngô Thắng.

Ngô Thắng lẳng lặng chờ đợi. Đột nhiên, đồng tử của anh ta căng ra, quanh cơ thể cảm nhận được một loại cảm giác không thể chống cự. Não của anh ta thoáng trống rỗng, giống như có vô số dòng điện đang đấu tranh lẫn nhau ở trong người, lại giống như được mở van mà trào ra cuồn cuộn như sóng thần, bản thân có vẻ vô cùng nhỏ bé.

"Tôi..."

Vẻ mặt Ngô Thắng dữ tợn, trong lòng anh ta gào thét muốn tháo kim châm ra, thế nhưng phương pháp châm cứu của ông Trương vốn không cho anh ta cơ hội đó. Hai mắt anh ta tối sầm lại, ý thức rơi vào hôn mê, ngất xỉu thẳng.

Ông Trương nhìn tình trạng của Ngô Thắng, vẻ mặt hờ hững. Sau đó cẩn thận từng chút một mà rút ngân châm ra thả vào trong hộp kim châm.

"Anh ta sao thế?" Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương nói: "Ngất rồi."

"Thành công rồi sao?"

"Ừm... Hình như vậy, tôi cũng không rõ lắm."

Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau. Từ trong ánh mắt của cả hai, có thể thấy tâm trạng của bọn họ bây giờ có hơi nghiêm trọng, nhưng vẫn là vui vẻ nhiều hơn.

Ông Trương cất bảo bối lớn lại vào trong ngực. Giống như nhớ tới gì đó, động tác bèn ngây dại ra.

"Ủa mà, tại sao cậu ta lại muốn tôi châm cứu cho cậu ta, là có chỗ nào đó không ổn sao?"

"Hả?" Lâm Phàm kinh ngạc nói: "Anh ta không có nói với ông à?"

"Không có." Ông Trương lắc đầu.

Vừa mới bắt đầu đã cứ luôn có cảm giác là lạ rồi.

Nhưng sau đó, vì phải châm cứu nên ông ta ngập tràn động lực.

Bây giờ...

Ông ta mới nhớ lại.

Rốt cuộc là vì lý do gì mà phải châm cứu cho cậu ta nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận