Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 665: Mày có thể thử xem

Mày có thể thử xem

Một người lạ đi từ ngoài vào, nghe thấy lời Trương Hổ nói, lên tiếng khen ngợi.

Trương Hổ nhìn về phía đối phương, là một ông cụ.

Để bộ râu trắng dài.

Có phong thái của một cao nhân ẩn sĩ.

“Ngài là…” Trương Hổ chắp tay hỏi. Người đến không rõ lai lịch, không thể tùy tiện đắc tội. Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy lệnh bài giữa eo ông cụ, sắc mặt không đổi, vội vàng nói: “Không ngờ lại là cư sĩ Vân Tường. Tôi mắt kém, không nhận ra được, vẫn mong cư sĩ Vân Tường đừng trách.”

Trên lệnh bài ở giữa eo ông cụ có khắc một đám mây.

Đó là do triều đình ban cho. Nghe nói cư sĩ Vân Tường đã cứu một hoàng tử từ trong tay Đại Yêu, vì vậy triều đình đã cảm ơn, cố ý ban ân. Chỉ cần là người giữ lệnh bài, thì có thể ra vào bất cứ chỗ nào, gặp quan không cần lạy, và nhiều đặc quyền khác.

Cư sĩ Vân Tường vuốt râu, cười hỏi: “Lúc trước cậu nói Thiên Diện Yêu thật sự đi về hướng trấn Thanh Dương à?”

Trương Hổ cung kính nói: “Đúng vậy, Thiên Diện Yêu đã dẫn dắt một bầy Yêu, đi về hướng trấn Thanh Dương.”

Cư sĩ Vân Tường cười mà không nói, sau đó rời đi, làm cho Trương Hổ mờ mịt, không hiểu đối phương rốt cuộc là có ý gì. Nghĩ nghĩ rồi cũng không nghĩ nữa.

Bên ngoài.

Sau khi cư sĩ Vân Tường rời khỏi nơi này, thì ông ta đi đến một tòa phủ đệ, kêu gọi mọi người chuẩn bị đi giết Thiên Diện Yêu. Thiên Diện Yêu trong lời đồn là một con Yêu thần kỳ nhất trong tất cả loài Yêu.

Có thể tích lũy sức mạnh của người bị nuốt trong cơ thể, mà Thiên Diện Yêu lại không cách nào sử dụng được.

Cho nên có thể giết được Thiên Diện Yêu, có được vật chứa đựng sức mạnh của người bị nuốt trong cơ thể Thiên Diện Yêu, thì có thể trở nên mạnh hơn.

Ông ta tự tin thực lực của mình không tầm thường.

Đủ để đối đầu với Thiên Diện Yêu.

Hơn nữa còn có thể giết được Thiên Diện Yêu, đây là sự tự tin tuyệt đối.

Trấn Thanh Dương, giữa đồng ruộng.

Có một bóng người đang thành thạo làm ruộng. Thân là người vừa mới bắt đầu xuống ruộng làm việc, có thể làm đến mức này đã là rất không tệ.

“Làm ruộng thật sự là một việc vui vẻ.”

Lâm Phàm đang cuốc đất, cảm thấy rất thỏa mãn. Đặc biệt là vào thời gian trước, hạt giống rau củ mà anh đã gieo xuống đều đã nảy mầm. Điều này càng làm cho anh cảm thấy phấn chấn hơn.

Anh đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Rõ ràng là không có mồ hồi, nhưng lại làm bộ lau trán. Rồi lại giống như những người làm nông bình thường, làm việc mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát.

“Trưởng trấn, chúng tôi có thể giúp anh làm.”

Người dân rất yêu quý vị trưởng trấn trẻ tuổi này. Huống chi thực lực của trưởng trấn cũng lợi hại đến thế, anh chính là thần thủ hộ trong lòng tất cả bọn họ. Nhìn thấy trưởng trấn còn muốn bận rộn làm ruộng, bọn họ lập tức giống như là cống hiến sức lực nhỏ bé của mình, giúp đỡ trưởng trấn giải quyết những việc khổ cực này.

Lâm Phàm cười nói: “Không sao, tôi thích làm ruộng, làm ruộng khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ.”

Khi tập trung tinh thần vào việc làm ruộng, anh có thể cảm nhận được sự thần kỳ của thiên nhiên. Khi hạt giống cắm rễ nảy mầm, cảnh tượng của thiên nhiên ấy đã tạo thành một ít ảnh hưởng đến anh.

Giống như là một loại cảm ngộ.

Có những người dân đã làm xong, chưa vội rời đi, mà ở lại trên đồng ruộng, thường thường nói chuyện với trưởng trấn, muốn tiếp xúc với trưởng trấn nhiều hơn.

Đối với bọn họ mà nói, trưởng trấn rất tốt. Không hổ là con trai của trưởng trấn trước, lòng dạ lương thiện, đối xử thân thiện với mọi người, chưa từng bắt nạt bất cứ ai.

Vài ngày sau!

Trấn Thanh Dương yên tĩnh, hòa bình đã bị người ta phá vỡ.

Có một ông cụ vô cùng chật vật, điên khùng xông vào trấn Thanh Dương.

“Cứu mạng.”

“Cứu mạng với.”

“Đừng giết tôi, đáng sợ quá.”

Ông cụ xông vào trong trấn Thanh Dương như một kẻ điên, nhìn thấy người là kêu cứu mạng. Những người dân xung quanh nhìn thấy tình huống này, chỉ có một suy nghĩ, chính là ông ta khẳng định đã gặp phải Yêu.

Trùng hợp sao có thể sống sót dưới tay Yêu, nhưng cũng vì vậy mà chịu phải sự đả kích cực lớn, lộ vẻ khùng khùng điên điên.

Những người dân hiền lành, nhiệt tình của trấn Thanh Dương nhìn thấy tình huống này, tự nhiên sẽ không thờ ơ, mặc kệ, mà quan tâm đến ông cụ này, đồng thời kêu người đi thông báo cho trưởng trấn.

Trưởng trấn Lâm đã là chỗ dựa trong lòng bọn họ, có bất kỳ việc gì đều muốn xem trưởng trấn giải quyết như thế nào.

Rất nhanh.

Lâm Phàm nhìn thấy ông cụ điên kia, từ từ bước đến, ôn hòa nói: “Ông à, ông làm sao vậy?”

Cư sĩ Vân Tường kêu gào điên loạn: “Cứu mạng, cứu mạng với.”

Khó mà giao tiếp, đối phương đã bị dọa cho vỡ mật, tinh thần thất thường.

Nhìn thấy ông cụ ôm đùi anh, Lâm Phàm thở dài một tiếng, nhấc tay, khẽ vuốt ve đầu ông ta, nhẹ giọng nói: “Bất cứ ai cũng đều có lòng sợ hãi, nhưng ông yên tâm, ở bên cạnh tôi, ông sẽ rất an toàn, không có ai có thể làm hại ông.”

Cư sĩ Vân Tường há miệng, đối diện với ánh mặt của Lâm Phàm.

Nụ cười ôn hòa.

Ánh mắt ẩn chứa điều đặc biệt.

Không biết vì sao, sự sợ hãi trong lòng cư sĩ Vân Tường đã tan đi từng chút một.

Giống như là được một dòng nước ấm bao lấy.

Nụ cười của Lâm Phàm rất rực rỡ, giống như là mặt trời, mang đến sự ấm áp vô tận, xua tan đi sự sợ hãi trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận