Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 265: Người ưu tú ở đâu cũng sẽ nổi bật (2)

Tận mắt thấy một màn kinh khủng như vậy, trái tim nhỏ bé của nó đã chịu không nổi rồi. Nó từng nghĩ một nhân vật như nó nằm vùng bên phe con người là chuyện hết sức dễ dàng, nhưng bây giờ mới lĩnh hội được sâu sắc rằng cái công việc nằm vùng này thật là khó làm.

Rất nguy hiểm.

Phải lên tinh thần, tuyệt đối không thể khinh thường.

Đột nhiên, nó thấy hai tên con người nguy hiểm kia phóng ánh mắt không ổn đến, nội tâm có chút hoảng hốt vô hình.

Cục cục!

Tà vật Công Kê kêu to mấy tiếng, hai quả trứng gà lăn xuống. Bình thường đều đẻ hai trứng vào buổi sáng, nhưng mới nãy, nó cảm giác được nguy cơ bị tấn công, dường như là đang có người nhắc đến. Trong lòng nó có chút hoảng.

Nếu muốn che giấu bản thân một cách hoàn mỹ thì nhất định phải tự lộ ra giá trị của bản thân.

Một lát sau, Lâm Phàm cùng ông Trương mỗi người một quả trứng gà, đứng ở trước cửa sổ nhìn tình huống bên ngoài, chậm rãi ăn trứng gà.

"Hôm nay bên ngoài náo nhiệt quá."

"Đúng vậy."

Bọn họ không có nhận biết nhiều đối với tà vật. Đều coi tà vật là động vật mà thôi. Thứ cho nhận biết của Lâm Phàm có hạn, đến cả Chương Lang Ma lúc trước anh muốn coi nó là người nhưng mà dáng dấp của nó cũng không phải dáng người, cho nên nó rơi vào điểm mù kiến thức.

Nếu như có thể, anh đồng ý học tập, giống như ông Trương ấy, không ngừng học tập, bổ sung kiến thức của mình.

Cuộc chiến bên ngoài kéo dài một mạch đến ban đêm mới dần dần lắng xuống.

Tà vật Chương Lang Ma là tà vật khiến cho người ta đau đầu nhất. Thực lực của đám còn lại cũng không mạnh đến như vậy. Cường giả tầm thường là có thể đối phó được đám đó rồi. Nhóm của Độc Nhãn Nam lại tập trung quét sạch đội ngũ tà vật, thế thì chúng lại càng không chống đỡ được bao lâu.

Khu nhà giàu.

“Thật là thỏa mãn mà.”

Chu Hổ ngồi ở bên vệ đường, lau mồ hôi trán, ăn cơm, hài lòng mà nói.

Hai người bọn họ cùng với Lục Mạo Cách Cách Vu cũng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào làm việc, dựa vào sức lao động của mình kiếm tiền tài. Cái loại cảm giác thỏa mãn đó thật là làm cho người ta thư thái.

Lục Mạo Cách Cách Vu bưng cơm hộp, ăn có mấy hớp đã ăn sạch bách hộp cơm. Sau đó lại cầm hộp cơm khác lên ăn ngấu nghiến.

Áp lực của Chu Hổ cùng Vương Nhị Đản rất lớn.

Sức ăn của tinh tinh rất lớn, giống như một con heo vậy, ăn mãi cũng không đủ no. Nhưng bọn họ cũng đã nói, trước khi phát tài thì chỉ có thể ăn hai phần cơm hộp thôi.

"Chu tổng, vị nhà giàu kia đi đâu rồi?" Vương Nhị Đản hỏi.

Bọn họ từ sáng đến tối luôn ở trong cống thoát nước, không có đi ra ngoài.

Tinh thần chuyên nghiệp như này có mấy ai có thể có được?

Nếu như có người chui vào trong cống thoát nước chắc chắn sẽ tròn mắt ngạc nhiên hô lên rằng dọn dẹp sạch sẽ quá đi mất!

Chu Hổ nói: "Không biết. Điện thoại cũng không gọi được, nhà cũng không người, không phải là không muốn thanh toán chứ?"

Động tác ăn cơm của Vương Nhị Đản hơi dừng lại, biểu cảm có chút thay đổi, nói: “Không thể nào, ông chủ lớn như vậy, sao lại không thanh toán cho được? Tinh tinh, mày nói có đúng không?”

“Hù hù…” Tà vật tinh tinh nện ngực, sau đó liếm dầu dính trên hộp cơm.

Vương Nhị Đản chia ít cơm của mình cho nó. Cái tên to xác này ăn giỏi thật!

Nếu như không nhận được tiền, bọn họ thật nuôi không nổi.

Chu Hổ một tay hút thuốc, một tay bưng cơm hộp, lo lắng. Trong lòng luôn có một loại dự cảm không ổn, anh ta cũng hy vọng là mình nghĩ quá nhiều. Nói gì thì nói, đây cũng là hai vạn lận. Nếu thật sự không có thì cũng không biết khóc kêu ai.

Tà vật tinh tinh nhìn về phía xa. Khí tức của tà vật ở hướng đá đã tiêu tán, nó cũng biết hành động xâm lấn thành phố Duyên Hải của tà vật là hành động rất thất bại. Cứ chung sống hòa bình không tốt hay sao?

Nó rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ. Dựa vào cố gắng lấy được hồi báo, còn có thể làm quen hai người tướng mạo nhìn thì có vẻ đáng ghét, nhưng thực chất lại là người chịu khó làm ăn. Có ăn, có ngủ, còn có thể làm bạn với loài người, cuộc sống như thế này không hy vọng bị mất đi.

Cho nên cần phải cẩn thận bảo vệ.

Nếu như có tà vật xuất hiện ở bên cạnh, nó sẽ giải quyết hết đám tà vật đó.

Phòng nghiên cứu khoa học của Bộ phận đặc biệt, thành phố Duyên Hải.

Đây là chỗ quan trọng nhất của Bộ phận đặc biệt. Đan dược mà thành viên tu hành dùng đều là từ nơi này nghiên cứu ra. Dĩ nhiên, ngay cả việc phân tích thi thể tà vật cũng làm ở nơi này.

Có thể tinh chế ra món gì hữu dụng với loài người từ thi thể của tà vật là chuyện rất khó. Nếu như không phải là nhờ những nhà khoa học này ngày đêm vùi đầu vào nghiên cứu thì đào đâu ra được mấy thứ tốt kia cho thành viên sử dụng chứ?

Một đám nhân viên mặc áo khoác dài màu trắng xoay quanh, vận hành máy móc, bận rộn tới lui.

Người lãnh đạo phòng nghiên cứu là một ông già dáng người gầy đét, râu bạc trắng, hốc mắt lõm xuống rất sâu. Mặc dù tuổi tác của anh ta có hơi lớn nhưng ánh mắt lại rất có thần, đó là vì muốn theo đuổi tìm tòi những cái chưa được biết đến.

Hiện nay, anh ta là một trong số những nhân vật đứng đầu trong nước còn sống, có địa vị cực cao cùng rất nhiều vinh dự. Dù có là Độc Nhãn Nam cũng không dám bất kính với anh ta.

Cường giả tốt nghiệp từ Tứ viện địa vị có cao hay không? Dĩ nhiên rất cao rồi.

Khi bảo vệ an toàn tính mạng của con người, lúc nào cũng có thể dễ dàng hy sinh, cho nên địa vị cao, phúc lợi cao là chuyện mà tất cả mọi người đều công nhận. Nếu như ai có ý kiến thế thì người đó cũng mang tính mạng của mình ra hy sinh cho an toàn của nhân loại đi, như vậy là có thể hưởng địa vị và phúc lợi y hệt rồi.

Nếu như không dám, vậy cũng đừng có so bì, có gan thì ra ngoài đi hai vòng xem.

“Ông Trần, phân tích được vật này là gì chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận