Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 865: Tôi có thể cảm nhận được… (3)

Tôi có thể cảm nhận được… (3)

Bây giờ, vì có Lâm Phàm đã giúp đỡ, bọn họ chiếm được ưu thế tuyệt đối trong cuộc chiến này.

Đột nhiên.

Trên trời rơi đầy tuyết trắng xóa.

“Hửm?”

Độc Nhãn Nam nhíu mày.

Tuyết rơi rồi?

Bây giờ mới tháng tám, theo tình huống bình thường thì không thể nào có tuyết được.

Hy vọng không phải là chuyện gì xấu.

Bên ngoài.

“Tuyết rơi rồi.”

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, nắm lấy những hạt tuyết rơi từ trên trời xuống, trên mặt nở nụ cười xán lạn.

“Woa, tôi thích tuyết rơi.” Ông Trương vui vẻ nhảy cẫng lên.

Lúc bọn họ ở núi Trường Bạch cũng từng thấy tuyết, chỉ là lúc đó tuyết phủ đầy trên mặt đất, không phải giống như bây giờ.

Nhưng rất nhanh.

Tình hình có vẻ không đúng lắm.

“Tuyết này có vấn đề.” Lão kiếm thần Bạch Vân hét lên.

Quả nhiên.

Rõ ràng tuyết rơi có vẻ rất từ tốn, nhưng trên mặt đất đã phủ đầy một lớp băng tuyết. Mặt trời trên cao rọi xuống không hề làm tan lớp tuyết này, dường như không hề có tác dụng gì đối với tuyết.

Nhiệt độ cực lạnh cuồn cuộn thổi đến đến.

“Mau, vào trong thôi.”

Lão kiếm thần Bạch Vân nói.

Lúc này.

Lá cây của Cây Bồ Đề vang lên tiếng xào xạc. Sau đó, Cây Bồ Đề tỏa ra ánh sáng vàng, ánh sáng đó cuộn lên trời, một bức tranh càn khôn hiện ra, hoàn toàn bao phủ lấy thành phố Duyên Hải.

“Lâm Đạo Minh, ông nhìn thấy chưa, đây chính là bản lĩnh cao cường của Đạo gia thật sự đấy.” Lưu Hải Thiềm nhìn thấy, đôi mắt phát sáng, giống như nhìn thấy vật gì to lớn vậy.

Ông ta phấn khích hét cao giọng.

Tìm trái tìm phải.

Mẹ nó!

Không thấy Lâm Đạo Minh đâu, lúc quan trọng thế này mà Lâm Đạo Minh lại không thể nhìn thấy, gặp quỷ à.

Bởi vì có bức tranh càn khôn do Cây Bồ Đề thi triển, tuyết đã không còn rơi nữa, nhưng tuyết vẫn còn rơi trên bức tranh càn khôn một lúc lâu, rồi từ từ tích tụ lại.

Đối với Cây Bồ Đề, đây cũng là một loại áp lực.

Tiêu hao quá nhiều.

Lúc Độc Nhãn Nam nhìn thấy cảnh tượng này.

Trong lòng ông ta kinh ngạc.

Đừng có giống như ông ta nghĩ, có chuyện gì đó bất thường xảy ra nhé.

Trong phòng họp.

Người có thể nắm quyền đều tập họp ở trong này.

Kim Hoà Lị đẩy gọng kính, nói: “Chúng tôi vừa tiến hành phân tích những hạt tuyết rơi lúc nãy, phát hiện đó không phải do thiên nhiên tạo thành, mà chứa một luồng sức mạnh bí ẩn, cho dù ở đặt trong môi trường có nhiệt độ mấy trăm độ để thiêu đốt thì cũng sẽ không bị tan.”

“Bây giờ chúng tôi đang chỉnh sửa hình ảnh vệ tinh, rốt cuộc là thế nào, một lát nữa là có thể biết.”

“Đồng thời, có mười ba thành phố khác cũng gặp trận tuyết lớn như vậy.”

“Những thành phố đó không được Cây Bồ Đề bảo vệ, chỉ trong thời gian ngắn, đã xuất hiện một vài sự cố, đã có người thương vong rồi.”

Vẻ mặt của Kim Hoà Lị rất nghiêm túc, giống như đang đối mặt với quân địch vậy. Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa biết nguyên nhân, đây mới là việc đáng lo nhất.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả sẽ rất khó lường.

Thương vong vô số.

Hạ Khôn Vân đang liên lạc với tổng bộ, vẻ mặt tái xanh, sau khi cúp điện thoại thì trầm giọng nói:

“Bên Hạ Đô cũng vậy, đã bị tuyết bao phủ. Theo như tốc độ tuyết rơi hiện tại, trong một giờ, độ dày của tuyết sẽ đạt đến một thước.”

Đây là vấn đề rất nghiêm trọng.

Tuyết không thể tan, rõ ràng là có người cố tình làm.

Nhưng rốt cuộc là ai.

Không có ai biết.

Ngô Thắng và Tộc Lão Ngô suy nghĩ một lúc.

Cuối cùng vẫn là Ngô Thắng lên tiếng, nói: “Tôi nghĩ có lẽ là do tộc Tinh Không nào đó làm, thuộc loại pháp trận có thể giới hạn chính xác phạm vi, cường giả Tinh Không có được sức mạnh thế này có lẽ không đơn giản.”

“Có thể là ai?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Ngô Thắng lắc đầu, nói: “Không dễ nói, tu vi của chúng tôi quá yếu, vẫn chưa đạt đến mức chỉ cần dựa vào hơi thở là có thể biết là ai làm, Nhưng điều duy nhất chúng tôi có thể biết là, người làm ra tình trạng như hiện tại có vẻ không thân thiện với các người lắm. Có lẽ suy nghĩ của bọn họ là huỷ diệt tất cả sinh linh ở nơi này của các người, từ đó yên tâm moi móc bí mật ở chỗ các người.”

Tộc Lão Ngô không muốn tham gia vào chuyện này lắm.

Người làm ra việc thế này.

Không phải là người bọn họ có thể chọc giận.

“Tôi có thể cảm nhận được.” Lâm Phàm lẩm bẩm.

“Cảm nhận được cái gì?”

Độc Nhãn Nam vội hỏi.

Lâm Phàm cười nói: “Cường giả đó.”

Độc Nhãn Nam và những người khác rất hoang mang.

Bọn họ biết Lâm Phàm có năng lực như vậy, dựa vào cảm giác của chính mình mà cảm nhận được cường giả cách xa ngàn dặm, điều quan trọng là cường giả này rốt cuộc mạnh đến mức nào vẫn chưa rõ.

“Mạnh đến mức nào?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Lâm Phàm trầm ngâm trong chốc lát: "Cũng tàm tạm."

Độc Nhãn Nam và mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Không biết vị cường giả mà Lâm Phàm nói là cũng tàm tạm kia rốt cuộc có phải người bọn họ muốn tìm hay không, nếu như không phải thì cũng có chút phiền toái.

Đám người Bát thái tử ở thành phố Duyên Hải, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt tỏ vẻ nghi hoặc.

"Hữu thương thiên hòa."

Tuy rằng hắn cũng rất bá đạo nhưng chưa từng nghĩ tới tiêu diệt hết tất cả nhân loại, hôm nay có người ra tay mạnh mẽ, sợ rằng muốn tiêu diệt tất cả nhân loại, rốt cuộc ai có bản lĩnh như vậy?

Cho dù là thánh nhân, cũng chưa chắc có thể gây ra loại chuyện này trong tình huống không xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận