Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 645: Hổ đại gia… tao có lẽ có chút bỉ ổi (3)

Hổ đại gia… tao có lẽ có chút bỉ ổi (3)

Chỉ là ông ta không lùi quá xa mà đứng ở chỗ cuối cùng trong đám con cháu Mục tộc.

Không thu hút sự chú ý của bất cứ ai, cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra xung đột với bất cứ ai.

“Ông đi xem thử nước suối này rốt cuộc là gì?” Độc Nhãn Nam nói nhỏ với Lưu Hải Thiềm, bảo ông ta đi dò xét trước.

Lưu Hải Thiềm đến bên nước suối, kinh ngạc khi thấy nước suối này rất không bình thường. Hít một hơi thật sâu luồng hơi trắng bốc lên, toàn thân tràn đầy sinh lực mệt mỏi đều tan biến, thực sự là bảo bối.

Nhưng không dám tùy ý uống.

Tạm thời vẫn chưa biết cấu tạo bên trong nước suối rốt cuộc là gì, cần phải đem về nghiên cứu cẩn thận, nếu không nhỡ dùng rồi xảy ra vấn đề biết tìm ai.

“Lãnh đạo, thứ này không bình thường, chắc chắn là bảo bối.” Lưu Hải Thiềm nói.

Độc Nhãn Nam gật đầu, nhìn Mục Hạo nói: “Các người đến từ nơi xa, theo lý mà nói thì chính là khách. Nhưng các người chưa được phép đã xuất hiện ở địa bàn của Long Quốc, trắng trợn gây ra thiệt hại, hy vọng các người có thể đưa ra một lí do. Nếu như đến là để làm khách, chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu như là gây phiền phức thì nói cho các người biết, đừng có mơ mộng hão huyền.”

Rất có khí phách.

Khác biệt rất lớn so với trước đây.

Lúc mới bắt đầu, bọn họ co rúm lại ở một nơi tăm tối yên lặng chờ đợi, đến khi Lâm Phàm biểu hiện vô cùng ghê gớm, Độc Nhãn Nam lập tức đứng ra, bảo vệ chủ quyền của bọn họ ở núi Trường Bạch.

“Ông là đang tự tìm cái chết.” Mục Hạo tức giận nói: “Ông cho rằng đánh bại tôi thì có thể coi giữ chỗ này sao. Tôi khuyên các người đừng có nằm mơ nữa, đợi cường giả Mục tộc đến, chắc chắn sẽ giết chết các người.”

Đối với Mục Hạo mà nói, anh ta không thể chịu đựng được hành vi kiêu ngạo của đối phương.

Đánh bại anh ta thì cảm thấy không có đối thủ sao.

Hừ!

Đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng, đợi cường giả trong tộc đến đây, chắc chắn các người sẽ vô cùng hối hận.

“Chúng ta đi.”

Mục Hạo giơ tay, đưa mọi người rời khỏi đây, không tranh giành được nước suối thì từ bỏ là được, núi Trường Bạch rất lớn, hơn nữa đây cũng không phải thứ quan trọng nhất trong chuyến đi lần này của anh ta.

Độc Nhãn Nam không ngăn cản, ông ta biết đối phương đã bị trấn áp, không dám tùy tiện ra tay.

Quan trọng là ông ta không chỉ huy được Lâm Phàm, trừ khi đối phương chủ động ra tay, ông ta hét to một tiếng…

Lâm Phàm cứu tôi.

Có lẽ có thể khiến cho Lâm Phàm hoàn toàn đánh đối phương tơi tả.

Bắc Đào đánh giá cao Mục Hạo, không tệ, biết đánh không lại nên rút lui, cường giả Tinh Không cũng không phải là đồ ngu, có một câu nói sao nhỉ, để cho rừng còn xanh sợ gì không có củi đốt.

Nếu như bạn thực sự đánh với Lâm Phàm, ông ta sẽ là người đầu tiên bỏ chạy, thậm chí sẽ chạy thục mạng không quay đầu lại.

Lâm Phàm chẳng có chút hứng thú nào với Mục Hạo, bởi vì cảm giác mà đối phương đem lại cho anh giống như Ngô Thắng, không khiến anh cảm thấy áp lực lớn.

Hổ đại gia và cự ưng đối mặt với nhau, cả hai dùng tiếng động vật để trao đổi.

“Làm sao đây?”

“Cái gì mà làm sao đây?”

“Nước suối.”

“Chắc là không lấy được, không thích hợp để ở đây lâu, ta bị thương rất nặng và cần hồi phục, bây giờ rút lui thôi.”

Cuối cùng bọn họ đạt được thoả thuận, cứ quan sát tình hình tiếp theo. Nếu như thực sự không lấy được gì thì lập tức rời khỏi đây.

Có tiếng bước chân truyền đến.

Vài bóng dáng xuất hiện.

“Là mấy người…”

Độc Nhãn Nam nhìn bọn họ, không ngờ cường giả của các quốc gia ẩn nấp xung quanh, vốn dĩ cho rằng chỉ có một mình Phạm Cổ, bây giờ xem ra đã nghĩ nhiều rồi.

“Lãnh đạo Từ, hôm nay cường giả Tinh Không đến, ở đây xuất hiện quái vật, có thể chia sẻ một chút cho chúng tôi không, có lẽ sẽ gia tăng thực lực cho chúng tôi. Đến lúc đó chúng tôi chắc chắn sẽ đoàn kết một lòng với Long Quốc để cùng nhau đối phó với cường giả Tinh Không.”

Người nói là Khổ Hạnh tăng, ăn mặc rách rưới nhìn giống như ăn mày vậy. Nhưng không thể xem thường, thực lực rất mạnh, cho dù là Độc Nhãn Nam cũng không dám nói có thể đánh bại đối phương.

Những cường giả khác xung quanh đều có ý này.

Cướp đồ từ trong tay cường giả Tinh Không rất khó.

Nhưng muốn một chút từ tay Độc Nhãn Nam chắc là không khó.

Độc Nhãn Nam chớp một mắt, dường như muốn nói.

Các người cứ nằm mơ đi.

Bọn họ và Độc Nhãn Nam cần nước suối, quả thật là có chút vấn đề, nhưng nếu không mở miệng thì sẽ chẳng có được gì, thế nhưng chỉ cần bọn họ mở miệng thì sẽ có hy vọng, vậy tại sao không lại không làm chứ.

"Mọi người nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu gì cả." Độc Nhãn Nam nói.

Đại sư Vĩnh Tín nói: "A Di Đà Phật, phật gia cao tăng từ trước đến giờ chưa bao giờ nói dối, trí tuệ của lão nạp vượt trội hơn người, nhưng vẫn nghe không hiểu."

Làm sao mà không nhận ra suy nghĩ của đám gia hỏa này.

Mẹ nó!

Có thể yếu điểm mặt chó hay không.

Chỉ cần người trong lòng có chút cân nhắc thì đều biết lời nói này rất có vấn đề, hơn nữa nhất định sẽ không nói ra, thế nhưng không có cách nào, người ta không chỉ đã nói mà còn nói như thế điều đó nên là vậy.

Cường giả của các quốc gia cũng không kinh ngạc bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận