Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 104: Chuyến Du Lịch Trong Ngày Tại Bệnh Viện Tâm Thần Của Lưu Khải

Chuyến Du Lịch Trong Ngày Tại Bệnh Viện Tâm Thần Của Lưu Khải

Đột nhiên.

Y nhìn thấy cách đó không xa có hai cái mông đang lắc lư trông rất bắt mắt, y không biết bọn họ nằm ì ở đằng kia làm gì, nhưng những việc này đều không trọng yếu, Lưu Khải không thấy có bạn học nào đi đến chỗ một già một trẻ nọ bèn nhanh chóng đi qua.

Bộ môn đặc thù đã an bài đám sinh viên vừa tốt nghiệp từ tứ đại học viện đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn này, chắc chắn là vì lãnh đạo cấp cao muốn rèn luyện tư tưởng cho các sinh viên vừa ra trường như bọn y.

Chúng ta đang bảo vệ ai?

Chính là bảo vệ những người dân nhỏ bé trong thành phố.

Đã là người dân thì không có phân biệt người bình thường hay người có bệnh về trí óc. Phàm là các cường giả trong tương lai, bọn y có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo hộ bọn họ.

Vả lại xét ra thì so với người bình thường, các bệnh nhân tâm thần ở nơi này quả thật đủ đáng thương.

Là chính bọn hắn muốn trở thành bệnh nhân tâm thần sao?

Không. . . Bọn hắn tự nhiên cũng không muốn, mà là do một vài nguyên nhân đặc thù tạo thành.

Cả một đời phải sinh hoạt trong bốn bức tường nơi đây, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến Lưu Khải cảm thấy thật sự đồng cảm với những người bệnh yếu ớt trước mắt.

Lưu Khải nhẹ nhàng đi tới chỗ hai người một già một trẻ đang nằm châu đầu ở dưới đất.

Y là một người có trái tim rất nhân hậu. Từ nhỏ phụ mẫu đã không ít lần dặn dò y, nói rằng sau này lớn lên nhất định phải biết ra sức bảo hộ những người nhỏ yếu hơn mình.

Bởi vì thời điểm khi mẹ y hoài thai y, xui xẻo gặp phải tà vật xâm lấn, nếu như không nhờ có những anh hùng kia liều chết bảo hộ cho bà thì giờ này Lưu Khải làm gì có mặt tại đây.

Cho nên từ nhỏ y đã lập xuống nguyện vọng, nhất định phải thành công thi đậu vào một trong tứ đại học viện.

Việc tốt nghiệp từ Mao Sơn cao viện đã tạo cho y một cảm giác rất ưu việt, nhưng cảm giác ưu việt này được y giấu giếm rất sâu, bởi vì y là một người có thiện tâm, sẽ không tùy tiện khoe khoang thân phận của mình ở trước mặt những người khác. Thậm chí khi có bất kỳ ai tán dương mình, Lưu Khải cũng đều khiêm tốn khoát tay, đổi chủ đề trò chuyện với người nọ.

Bởi vì y không phải là loại người có thói quen khoe khoang, cũng không thích người ta bàn tán về cuộc đời của mình, nhưng lại sợ gây nên sự hiểu lầm với người đối diện rằng y là một người cao ngạo, từ đó xa lánh y, cho nên Lưu Khải lựa chọn hạn chế nhắc tới chủ đề học tập này.

Mà lúc này, Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nằm đằng kia vốn là đang tập trung thảo luận xem, làm như thế nào mới có thể dẫn dắt mấy người xấu kia rời đi, tạo cơ hội cho Lâm Phàm lần nữa leo lên trên hộp cao áp.

Nhưng cả hai đã suy nghĩ đến rất nhiều biện pháp mà vẫn không có biện pháp nào khả thi.

Không phải đầu óc của bọn họ không thông minh, mà là vì người xấu có quá nhiều, không làm sao dụ dỗ bọn họ rời đi cùng một lúc được.

"Xin chào, các ngươi đang làm gì vậy?" Lưu Khải hào hứng ngồi xổm xuống, mang theo dáng vẻ tươi cười chào hỏi với một già một trẻ trước mặt.

Y lộ ra một nụ cười mà theo y tự nhận là rất thân thiện.

Lưu Khải hi vọng dáng vẻ tươi cười của mình có thể làm cho hai người bệnh cảm nhận được tấm lòng hữu hảo của y.

"Xin chào."

"Chào ngươi."

Lâm Phàm cùng lão Trương ngẩng đầu nhìn Lưu Khải, đồng thời đưa tay vươn về phía đối phương, có người đến chào hỏi bọn hắn, thế thì bọn hắn nhất định phải lịch sự đáp lại.

Lưu Khải mỉm cười, xem ra bước đầu tiên rất thành công a.

Thế nhưng ngay khi y định nắm lấy tay Lâm Phàm thì chàng trai trẻ này lại đột ngột rút tay về, y thoáng chần chừ, sau đó nhanh chóng chuyển sang định bắt lấy tay Trương lão đầu, nhưng cũng hệt như người bên cạnh, lão Trương cũng cấp tốc rụt tay lại, tiếp ngay sau đó, hai người lại đồng thời vươn tay ra.

"Ngươi bắt tay với bằng hữu của ta trước đi." Lâm Phàm thúc giục.

"Không, ngươi bắt tay với bằng hữu của ta trước đi." Trương lão đầu nói.

Tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, ngay cả quả táo mà còn nhường nhịn mỗi người một miếng, cho nên hiện tại cũng không phải ngoại lệ, có cơ hội nhận biết bạn mới thì người nào cũng muốn dành cơ hội đầu tiên ấy cho bạn mình.

Lưu Khải nghe vậy liền lâm vào trầm mặc, xem ra y gặp phải vấn đề khó khăn rồi.

Y thật sự rất muốn hỏi hai người này, lần lượt bắt tay theo thứ tự ai trước ai sau cũng được, như vậy không thể sao?

Nhưng ngẫm lại thì y vẫn nhịn được không nói ra thành lời.

Bởi vì y nhớ tới cách đây mấy phút, Hách viện trưởng đã nói với bọn y rằng, suy nghĩ của bệnh nhân tâm thần hoàn toàn khác biệt so với suy nghĩ của người bình thường, nếu muốn cùng bọn họ giao lưu thì tốt nhất đừng lấy tư duy logic bình thường của ngươi áp đặt lên bọn họ, cứ chiều theo ý bệnh nhân là được, miễn sao vấn đề đó không quá đáng thì chẳng cần phải tranh cãi với những người bệnh này làm gì.

Nếu như các ngươi đốn ngộ được vấn đề ta nói, vậy thì chúc mừng, về cơ bản, các ngươi xem như đã có thể dung nhập vào trong thế giới của bọn hắn.

Lưu Khải cười rộ lên, cười đến mức vô cùng xán lạn.

Hai tay giao nhau, y đồng thời nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc của Lâm Phàm cùng lão Trương.

Thao tác nhanh nhẹn mà hoàn mỹ, chút nan đề này dĩ nhiên không làm khó được y.

"Ta tên là Lưu Khải. Còn các ngươi?"

"Ta là Lâm Phàm."

"Ta là lão Trương."

Lưu Khải muốn rút tay về, thế nhưng y lại phát hiện hai vị bệnh nhân tâm thần này vẫn nắm rất chặt tay của y, dường như hoàn toàn không hề có ý tứ muốn buông tay.

Lưu Khải hơi có chút kinh ngạc.

Tình huống này là như thế nào?

Nhưng không sao, đây chỉ là chuyện nhỏ, y nguyện ý giao lưu kết bạn với bệnh nhân tâm thần thì cũng đã chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ sự tình gì đột ngột phát sinh.

Lâm Phàm cùng lão Trương đều thấy rất vui vẻ, ở Thanh Sơn này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người ngoài tới chủ động cùng bọn họ chào hỏi, hơn nữa còn nguyện ý cùng bọn hắn nắm tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận