Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 890: Long thần: Ngươi có muốn như vậy không… (7)

Long thần: Ngươi có muốn như vậy không… (7)

Chờ đến lúc thực lực được phô bày triệt để.

Ảnh hưởng không còn giống nhau nữa.

Long thần trầm giọng nói: "Mấy ngày nay bổn tọa không rời đi, ở trên một hành tinh gần đây chờ ngươi đến, mong đợi ngươi có thể thả lỏng tay chân đánh một trận với bổn tọa."

Vừa dứt lời.

Long thần hóa thành một luồng ánh sáng vàng biến mất không thấy tăm hơi, trong chớp mắt đã xuất hiện trên Tinh Không.

"Tôi không bay được mà."

Lâm Phàm muốn nói chuyện này nhưng Long thần không cho anh ta cơ hội, thẳng thắn rời đi.

Lắc đầu.

Có chút bất đắc dĩ.

Chỉ có thể chờ có cơ hội rồi nói cho ông ta biết.

"Lâm Phàm…"

Ông Trương chạy tới, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Lâm Phàm buông tay, nói: "Tôi có chuyện gì được, có điều ông ta thật sự rất mạnh, mạnh đến mức chưa từng có, thật chờ mong được nghiêm túc chiến đấu với ông ta. Thật ra, tôi lén nói cho ông biết, tôi còn có đường lui đấy, ông ta không biết đâu."

"Ừ, tôi tin rằng cậu mà mạnh nhất." Ông Trương kiên định nói.

Lâm Phàm cười nói: "Không thể nói như vậy, rèn luyện chính là học hỏi lẫn nhau, tôi còn có rất nhiều thiếu sót, khoảng thời gian gần đây, tôi càng muốn tu luyện khắc khổ hơn, ông Trương, ông có sẵn lòng giúp đỡ tôi hay không."

"Chắc chắn sẽ giúp cậu, không giúp cậu thì giúp ai, hơn nữa tôi cũng muốn học tập, phương pháp châm cứu của tôi đã lâu chưa tiến bộ, phải vượt qua bước tiến của cậu." Ông Trương nói.

Bọn họ đối mặt với nhau, tình bạn vững chắc toát ra ánh sáng yêu thương.

Tiểu Bảo thở hổn hển đi đến bên cạnh Lâm Phàm, chỉ vào mấy người kia rồi nói: "Đều tại họ, đá ngã giá nướng của tôi, sao có thể gặp phải người không lễ độ như vậy chứ."

Không chỉ đích danh.

Mà chỉ ngón tay vào,

Vị tùy tùng nữ kia sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt chạy đến quỳ rạp trên mặt đất: "Tiền bối tha mạng, ta biết sai rồi."

Đây chỉ là một tùy tùng.

Mà chủ nhân của cô ta cũng chính là cô chủ, không thể vây xem chuyện này, nếu không đối với cường giả chân chính mà nói, đây đúng là một hành vi thiếu tôn trọng.

Bước chậm đi đến, khí chất tốt đẹp, dịu dàng cúi đầu: "Mong tiền bối tha thứ."

Giọng nói trong veo, dễ nghe động lòng người, cho dù người đẹp làm động tác gì thì trong mắt người khác đều là đẹp nhất, tràn ngập các loại hấp dẫn, nhất là vừa xinh đẹp vừa có khí chất, lại càng chết người.

Từ trẻ con lên ba đến cụ già sắp bước vào quan tài, đều sẽ nói một câu.

"Cô gái này đẹp tuyệt."

Ánh mắt Lâm Phàm dừng lại trên người cô chủ, lắc đầu nói: "Các cô không làm gì sai, không liên quan đến các cô."

Sau đó nhìn về phía nữ tùy tùng đang quỳ xuống kia.

"Cô có biết sai lầm của mình chưa?"

Nghe thấy lời này, trong lòng cô gái giật thót lên, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng. Cô ta chỉ là một tùy tùng nhỏ bé không đáng nói đến, nếu so sánh với cô chủ, cậu chủ trong tộc thì chỉ nhỏ nhặt như một con kiến.

Người trong tộc sẽ không vì cô ta mà mạo phạm đến một cường giả đáng sợ như thế.

Nhưng đến con kiến còn tham sống sợ chết, lại càng không phải nói đến con người.

"Biết ạ." Nữ tùy tùng sợ hãi nói.

Lâm Phàm nói: "Cô tên là gì?"

"Ta… ta tên là Lý Nam Nam." Tên của cô ta đã rất lâu không ai gọi, cho dù là cùng tộc đều gọi bằng "này".

Càng hèn mọn lại càng muốn tìm cảm giác tồn tại, chỉ có thể mượn cái oai của cô chủ để làm mưa làm gió, cáo mượn oai hùm.

"Không ai không phạm sai lầm, nhưng nếu chịu sửa sai, thực ra vẫn có thể tha thứ, cô chỉ đá ngã cái giá nướng của chúng tôi, cũng không phải lỗi gì nặng nề, nâng dậy cho tôi là được rồi." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Lý Nam Nam khiếp sợ nhìn Lâm Phàm, giống như gặp quỷ vậy, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ là kết quả như vậy.

Trong ấn tượng của cô ta, cường giả là không thể xúc phạm.

Nếu xúc phạm, phải dùng mạng để trả lại.

Lý Nam Nam không biết là thật hay giả, bó tay bó chân đi qua, nâng cái giá nướng vừa mới đã ngã lên, đưa tay chụp lấy cục than nóng đỏ, đặt từng cái một vào trong.

Lâm Phàm cười vui vẻ: "Về sau có thể thay đổi không?"

"Ta có thể."

"Vậy là tốt rồi, tôi phát hiện tính tình của cô không tốt lắm, về sau khống chế tính tình của mình cho tốt, nếu không sẽ khiến người khác không vui, có thể làm được không?"

"Có thể, về sau tôi nhất định sẽ sửa."

"Tốt lắm, tôi nhớ cô rồi, cô tên là Lý Nam Nam, hy vọng về sau có cơ hội sẽ gặp lại, cô có thể sửa lại tính xấu của cô, không sao đâu, không cần lo lắng, chúng tôi rất thân thiện."

Lâm Phàm mỉm cười, có một tấm lòng bao dung.

Mà anh ta lại không biết, cũng bởi vì lời này của anh ta mà khiến cho Lý Nam Nam nhìn Lâm Phàm với vẻ không dám tin, ngay cả loại nhân vật nhỏ như cô ta, thế mà lại được cường giả nói rằng tôi nhớ cô rồi, đây là vinh quang cỡ nào chứ.

Đối với cô ta mà nói, tất cả đều giống như nằm mơ.

Thật sự khó mà tin được.

Cô ta chưa bao giờ gặp được cường giả như vậy cả.

Đã từng gặp vài người tài giỏi, nhưng không cách nào so sánh được với vị cường giả trước mắt, khi nhìn cô ta cứ như thể không nhìn thấy gì, cho dù nhìn thấy, đó cũng là nhìn con kiến, ánh mắt không có chút dao động nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận