Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 626: Kích hoạt cổ trận, bắt đầu đến rồi

Kích hoạt cổ trận, bắt đầu đến rồi

Nhìn dáng vẻ tức giận đó của Độc Nhãn Nam.

Ảnh thở dài bất đắc dĩ nói: "Lãnh đạo, tôi tin ông, đừng gọi điện thoại nữa."

"Vậy thì tốt, tin tôi là được rồi." Độc Nhãn Nam cất điện thoại lại, động tác dứt khoát, tốc độ nhanh chóng không có chút do dự nào, chính là bá đạo như vậy.

Ảnh biết, e là mình rất khó có thể nhìn thấy được Cao Viện.

Từ rất lâu trước đây, lúc anh ta có cái suy nghĩ này thì đã nói cho Độc Nhãn Nam biết. Lãnh đạo khi đó rất ủng hộ suy nghĩ của anh ta, cứ luôn miệng nói tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu. Nhưng mà nói thôi, anh ta chưa từng thấy người kia có hành động gì gọi là ra sức ủng hộ cả.

Ở tầng dưới.

Dao Cơ bắt đầu táy máy tay chân muốn kéo lấy cánh tay của Lâm Phàm, giả vờ thân mật giống như mấy cặp đôi yêu nhau.

Nhưng Lâm Phàm lại kiên quyết đẩy ra.

"Cô không được thân mật với tôi vậy đâu, tôi là người có vợ rồi, xin cô tự trọng."

Bốn chữ "Xin cô tự trọng" này chứa ý nghĩa rất sâu xa, anh không hiểu nhiều cho lắm.

Nhưng trong mấy bộ phim đều diễn như thế.

Nhân vật chính đều là từ chối hành vi chủ động đẩy đưa như thế của phụ nữ.

Bình thường đều sẽ nói.

Cô gái, xin cô tự trọng.

“Ôi! Tôi chỉ khoác tay anh thôi mà.”

Giọng của Dao Cơ tê dại, uốn éo, khiến người nghe có cảm giác rất khó chịu.

Cô ta không ngờ ở trong lòng của Lâm Phàm, Mộ Thanh lại có vị trí cao như vậy.

Hơn nữa cô ta thật sự không tin, trên đời này lại có con mèo nào không thích ăn cá.

Đàn ông đều như nhau cả.

Chắc chắn sẽ không sai đâu.

Lâm Phàm nói: “Không được, tôi là người rất có nguyên tắc. Mặc dù cô là em họ của Mộ Thanh, nhưng tôi không thân với cô. Nếu cô thật sự muốn khoác tay người khác, có lẽ ông Trương có thể để cô khoác.”

Trong lòng Dao Cơ chê ông Trương già, hơn nữa bộ dạng của ông ta lại còn thô tục, nếu khoác tay ông ta chắc chắn sẽ bị người khác cười.

Lúc cô ta chuẩn bị mở miệng… chuyện cô ta không ngờ đến đã xảy ra.

Ông Trương phất tay, vô cùng phản đối nói: “Không được đâu, tôi không phải là một người tuỳ tiện, chỉ có cậu có thể khoác tay tôi thôi, người khác thì không được.”

Vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc.

Nói như thật vậy.

Dao Cơ nghe thấy lời này, vẻ mặt ngây ra, suýt nữa phun ra ngụm máu.

Cô ta còn chưa nói gì.

Đối phương đã chê bai trước rồi.

“Tôi…”

Dao Cơ muốn phản bác vài câu, nhưng lời nói đến miệng thì nghẹn lại, các người thế mà lại sỉ nhục người khác.

“Được rồi.” Lâm Phàm bất lực nhìn Dao Cơ, nói: “Ông Trương không phải là người tùy tiện, nên cô cũng không thể khoác tay ông ấy.”

Có được sự công nhận của Lâm Phàm, ông Trương ngẩng đầu một cách thách thức, kiểu như tôi không phải là người mà cô có thể có được, chỉ có Lâm Phàm mới có tư cách khoác tay tôi, còn cô à… qua một bên chơi.

Nếu không tôi sẽ lấy kim châm cô, xem coi cô sợ không.

Lúc này, Dao Cơ chỉ có thể cười gượng.

Xem như các người giỏi, quả thật là lối suy nghĩ rất ngang ngược, tôi đã bị các người thuyết phục.

Dao Cơ nghĩ xem nên đưa Lâm Phàm đi đâu chơi để vừa có thể tạo ra không gian riêng, lại vừa có không khí. Khi bầu không khí đến, rất nhiều việc cũng sẽ nước chảy thành sông rồi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tiểu Bảo gọi đến.

Lâm Phàm nghe máy.

Thì nghe thấy Tiểu Bảo đang oán giận ở bên kia điện thoại, hôm nay tôi được nghỉ, thế mà anh không ở cạnh tôi, tôi có còn là Tiểu Bảo trong lòng anh nữa không, có phải anh không muốn chơi với tôi nữa không.

Lâm Phàm vỗ về cảm xúc của Tiểu Bảo, cậu ta vẫn còn là một đứa nhỏ.

Cuối cùng hai người hẹn địa điểm, hứa rằng chỉ có anh và ông Trương đi tìm cậu ta, không được dẫn theo người khác.

Lòng chiếm hữu của Tiểu Bảo rất mạnh, không thích có người tranh giành Lâm Phàm và ông Trương với mình. Ôi… người được yêu thích quá sẽ luôn đắt hàng như vậy đấy.

Lâm Phàm nói: “Tôi và ông Trương phải đi tìm Tiểu Bảo đây. Cậu ấy không muốn chúng tôi dẫn theo người khác, vì vậy cô tự mình đi chơi trước đi, đợi có cơ hội thì lại đến tìm chúng tôi.”

Vẻ mặt Dao Cơ ngẩn ra nhìn anh.

Nghe xem.

Đây còn là lời nói của một con người sao.

Một người đẹp như tôi chủ động đi cùng hai người, thế mà hai người lại không xem trọng, lại đi cùng người khác. Nếu đây không được xem là mắt mù thì cái gì mới được xem là mắt mù chứ.

Dao Cơ làm nũng nói: “Dẫn người ta đi cùng đi mà.”

Cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội như thế này.

Nếu không có quỷ mới biết lần sau phải lúc nào mới có thể gặp được.

Lâm Phàm nói: “Không được, Tiểu Bảo là bạn tốt của tôi, cậu ấy vừa nói trong điện thoại với tôi là mong tôi đừng dẫn người khác theo, đương nhiên tôi và ông Trương phải đồng ý với cậu ấy rồi.”

Ông Trương nói: “Đúng vậy, nếu không Tiểu Bảo sẽ tức giận đó.”

Sự phối hợp của một già một trẻ cũng thật ăn ý.

“Không đâu, dẫn tôi đi theo đi, không phải chúng ta cũng là bạn bè sao.” Đối với người bình thường, giọng nói của Dao Cơ chính là một vũ khí có lực sát thương cực mạnh, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng đều khó có thể cưỡng lại.

Ông Trương nhỏ giọng nói: “Giọng nói của cô ta thật kỳ lạ.”

“Ừ, tôi cũng thấy vậy.”

Hai người nhỏ giọng trao đổi, giống như khi đi qua đường, nhìn thấy mấy cô em gái thì nhỏ giọng bàn tán này kia…
Bạn cần đăng nhập để bình luận