Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1320: Con gái tôi là thiên tài... (2)

Con gái tôi là thiên tài... (2)

Vì vậy ông ta chủ động làm bảo vệ để tránh xảy ra tình huống như vậy.

Bởi vì...

Ngày còn trẻ khi đi học, ông ta đã gặp phải tình huống như vậy, nếu như lúc đó viện trưởng không đi qua đó, nhìn thấy thiên phú của ông ta, chỉ sợ cả đời này ông ta chỉ là một kẻ không ai biết đến.

Hôm nay ông ta rất có hứng thú với con gái của anh nông dân kia.

Không biết có thật sự giống như những gì đã nói hay không.

Khách sạn!

“Bố đã đi hỏi thăm bên học viện Hoàng Gia rồi, ngày mai phải sát hạch đầu vào.” Lâm Phàm thu dọn đồ đạc, anh không có hứng thú với tiền bạc, mấy thứ này đều để lại cho Khả Lam để đóng học phí ở Vương Đô.

Giả cả ở đây rất cao, tiêu dùng rất mạnh.

So với mức chi tiêu ở nông thôn thì cao hơn rất nhiều.

Hơn nữa, anh không muốn khi Khả Lam đi học phải sống một cuộc sống túng thiếu. Thấy người khác đều có mà cô bé không có chắc chắn sẽ bị người khác chê cười. Người làm bố như anh, không thể để chuyện này xảy ra với con gái mình.

Bây giờ Khả Lam đã lớn rồi.

Là một cô bé hiểu chuyện, không tiêu xài hoang phí, nên cũng yên tâm khi giao tiền cho cô bé.

Lâm Phàm đến bên Khả Lam: “Căng thẳng lắm sao?”

“Vâng!”

“Không sao đâu, chỉ cần làm tốt như mọi khi, bố tin con nhất định có thể làm được.” Lâm Phàm cổ vũ, anh tin tưởng Khả Lam nhất định sẽ thành công, dù sao cô bé cũng do anh bồi dưỡng, còn bồi dưỡng như thế nào thì thực ra rất đơn giản, đó là mỗi ngày đều làm bài tập cùng cô bé mà thôi.

Sau khi được an ủi, Khả Lam hít một hơi thật sâu, thả lỏng tinh thần.

Trong lòng luôn nhắc nhở bản thân.

Nỗ lực!

Nhất định phải nỗ lực!

Tôi muốn lập thành tích để bố có thể sống tốt hơn, không cần làm bạn với ruộng đồng nữa.

Ngày hôm sau!

Sáng sớm!

Ở học viện Hoàng Gia.

Ông bảo vệ nhìn thấy bóng dáng Lâm Phàm thì từ phòng bảo vệ đi ra, nhìn về phía Khả Lam.

Ấn tượng đầu tiên chính là...

Cô bé này thật sự là con gái cậu ta sao?

Nhìn có vẻ không giống lắm.

Đương nhiên.

Đây chỉ là suy nghĩ của ông ta thôi.

Không có ý gì khác.

“Đến rồi à!” Ông bảo vệ chào hỏi, ông ta cũng hy vọng cô bé này là một thiên tài như những gì bố cô bé nói. Nếu không, có thể nói là rất đáng tiếc, không thể trở thành học sinh của học viện Hoàng Gia.

Lâm Phàm đến trước mặt đối phương, mỉm cười nói: “Đây là con gái tôi Khả Lam, tôi đưa nó đến kiểm tra.”

Ông ta gật đầu: “Đi vào với tôi.”

Đi vào trong khuôn viên trường.

Khả Lam nhìn ngó khắp nơi, cảm thấy rất ngạc nhiên, đúng là một ngôi trường đẳng cấp, vốn cho rằng những toà nhà ở thành phố đã hoành tráng lắm rồi, nhưng khi đem so sánh với học viện Hoàng Gia thì còn thua xa.

Thỉnh thoảng sẽ có học sinh của học viện đi ngang qua, mặc đồng phục của trường, có người tay cầm đũa phép, có người lại cầm thanh kiếm lớn. Nhìn cách ăn mặc thì người nào cũng giống như quý tộc.

Bây giờ so sánh với những học sinh đó cô bé giống như con vịt xấu xí.

Rất nhanh.

Ông bảo vệ đã đưa bọn họ đến nơi kiểm tra, người ở đây quen biết với ông ta, họ đều đứng lên chào hỏi rồi lại ngồi xuống tiếp tục bận bịu với công việc của mình.

Trong phòng có một viên thủy tinh lơ lửng, không biết là thủy tinh gì, nhưng đã đặt ở đó chắc chắn là để kiểm tra.

“Nào, đặt tay lên thủy tinh ma lực, trước tiên xem độ tương tác của cháu với ma lực, độ tương tác càng cao sẽ đại diện cho hệ thống ma pháp chính của cháu sau này. Sáu mươi điểm là đạt tiêu chuẩn, nếu như thấp hơn con số sáu mươi chứng tỏ độ tương tác rất thấp không thích hợp trở thành một ma pháp sư.”

Ông ta giải thích.

Học viện Hoàng Gia là học viện có tiếng nhất ở đế quốc Lan Nguyên. Đồng thời cũng là học viện có tiếng tăm lẫy lừng trong số các học viện của những nước ở đại lục.

Và tiêu chuẩn tuyển sinh của học viện Hoàng Gia là bảy mươi điểm.

Điều này có liên quan đến giới hạn mà chúng ta có thể phát triển trong tương lại,

Nếu đạt đến bảy mươi điểm, chỉ cần nỗ lực một chút thì có khả năng trở thành ma pháp sư bảy sao. Nếu như chỉ thấp sáu mươi điểm cùng lắm chỉ có thể trở thành ma pháp sư ba sao mà thôi.

Thành tích có hạn, không đáng để bồi dưỡng.

“Cố lên!” Lâm Phàm mỉm cười, động viên Khả Lam, anh tin Khả Lam nhất định sẽ thành công.

“Vâng.” Khả Lam gật đầu, mặc dù rất căng thẳng, nhưng cô bé không muốn bố thất vọng, vì bản thân và vì bố cô bé nhất định phải thành công.

Khích lệ lòng can đảm.

Giơ tay ra.

Chạm vào!

Lúc này Khả Lam vô cùng căng thẳng, không biết kết quả sẽ thế nào, cô bé chỉ hi vọng bản thân có thể thành công.

Thủy tinh ma lực tỏa ra ánh sáng. Ông ta nhìn số liệu xuất hiện trên thủy tinh ma lực, lộ ra sự kinh ngạc.

“Độ tương tác hệ thổ là sáu mươi.”

“Độ tương tác hệ hoả là sáu lăm.”

...

“ Ồ!”

Ông già rất ngạc nhiên: “Độ tương tác hệ thủy là chín mươi chín điểm, thiếu một điểm là tối đa.”

Nhưng đây không phải là điều làm ông ta ngạc nhiên nhất, ông ta chưa từng thấy ai đều đạt điểm chuẩn về độ tương tác ở cả bảy hệ. Ít nhất ông ta chưa từng nhìn thấy.

Nếu như tất cả đều đạt sáu mươi điểm.

Thiên tài?

Người bình thường?

Không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận