Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 210: Sấm sét rực rỡ, giúp tôi tu luyện, điện đến... (4)

Còn những cái khác thì càng không cần phải nói, chắc chắn là không khác gì người chết.

“Bác sĩ, anh có cảm thấy người bệnh này có ngoại hình giống như người nào đó không.” Y tá nhỏ giọng nói.

Bác sĩ cẩn thận nhìn thêm, nhìn trái nhìn phải, nhìn mãi mà cũng không nhìn ra bệnh nhân có ngoại hình giống như người nào.

Ngay tại lúc ông ta chuẩn bị nói chuyện thì y tá đã kéo tay áo của anh nói: “Anh nhìn ông ta một chút.”

Y tá chỉ tay về phía ông Trương.

Bác sĩ lại tò mò nhìn qua.

Mặc dù trời đang mưa, mọi thứ có chút mơ hồ nhưng mà khi nhìn thấy ông Trương, anh ta đã nhận ra ngay lập tức. Đó là khách quen của bệnh viện Hoa Điền, sau đó lại nhìn sang các xác một chút, không nói hai lời, phất phất tay.

“Đưa lên cáng cứu thương, cấp cứu ngay.”

Đừng hỏi lý do tại sao lại đột nhiên cần cấp cứu, nguyên nhân rất đơn giản, mấy thành viên của tiểu đội tự tìm đường chết này đều đang đứng ở đây, đương nhiên là phải có một người trong đội gặp nạn, ông Trương đang êm đẹp đứng đấy vậy thì người nằm ở kia nhất định chính là Lâm Phàm.

Không cần biết là do nguyên nhân gì tạo nên chuyện này, dù sao thì nhất định có thể cứu được.

Người đàn ông một mắt chuẩn bị đi nói mấy lời với bác sĩ, nhưng bác sĩ rất mạnh mẽ hất tay ngắt lời, nói: “Anh không cần phải nói những lời đó với tôi, chúng tôi đều là những người có chuyên môn mà cậu ta lại chính là bệnh nhân quen thuộc của chúng tôi, không ai hiểu cậu ta hơn chúng tôi đâu, làm ơn nhường đường một chút, bây giờ chúng tôi cần nhanh chóng đến bệnh viện.”

Ông Trương xách con gà mái đi theo bác sĩ.

Bác sĩ vỗ nhẹ bả vai ông Trương, vô cùng sâu sắc nói: “Các người thật biết cách chơi mà.”

Người đàn ông một mắt đứng ngay tại chỗ, nhìn bóng lưng bác sĩ đang đi xa dần, bất lực thở dài, con mẹ nó tôi còn chưa nói gì mà, sao anh biết được?

Không lâu sau đó.

Tiếng động cơ vang lên.

Tài xế xe cứu thương giẫm mạnh chân ga, lạng qua lạng lại giống như con rồng vẫy đuôi, biến mất ở nơi xa xa kia.

Bệnh viện Hoa Điền.

“Làm ơn tránh ra, nhân viên cấp cứu đây, làm ơn tránh ra dùm một chút đi.” Các bác sĩ vừa đẩy xe cáng cấp cứu vừa hô to.

Sau đó một vị bác sĩ gọi điện thoại cho viện trưởng.

Mấy ngày này của Lý Lai Phúc thật sự rất dễ chịu, hôm qua đài truyền hình đến phỏng vấn ông ta đồng thời còn làm một chuyên mục cho ông ta, gặp được những chuyện có thể làm tăng danh tiếng kiểu này ông ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Ông ta tìm một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp để thiết kế kiểu tóc riêng cho mình. Chỉ vẻn vẹn kiểu tóc thôi cũng đã có giá năm mươi tệ.

Sau đó chính là vấn đề bản thảo diễn thuyết, ông ta đã lên mạng xem đi xem lại bản thảo diễn thuyết của mười vị viện trưởng khác, chắt lọc lại tinh hoa bên trong bài diễn thuyết của bọn họ, dung nhập chúng lại với nhau, tạo nên một phiên bản hoàn mỹ nhất.

Đạo văn à?

Điều đó không tồn tại.

Nhiều nhất cũng chỉ là chắt lọc tinh hoa mà thôi.

Ông ta vĩnh viễn không thể quên đám phóng viên đó đã kinh ngạc như thế nào sau khi nghe bài phát biểu của ông ta. Chắc chắn là đã bị bài phát biểu của ông ta làm cho ngạc nhiên.

Nhấp một ngụm trà đắt giá, hút điếu thuốc, cuộc sống như vậy đúng là quá tốt đẹp.

Nhận điện thoại.

Ngay lúc ông ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị người ta cướp trước, ông ta hơi không vui, dù sao thì ông cũng là viện trưởng đấy, sao lại không đợi viện trưởng mở miệng mà đã đi lên cướp lời rồi.

“Viện trưởng, mau tới phòng giải phẫu đi, ở đây có một ca phẫu thuật nhất định phải do chính tay viện trưởng đến làm.”

Người bên kia nói có vẻ rất gấp gáp.

Giống như là có chuyện gì lớn lắm vậy.

“Sao còn cần tôi phải tự tay làm, các chủ nhiệm khoa khác đâu?”

Mục tiêu bây giờ của ông ta chính là bồi dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh, có thể sống lâu một chút, dù sao thì bệnh viện Hoa Điền này có thể đi lên hơn nữa được hay không có mối liên hệ rất lớn với sức khỏe của ông ta.

“Viện trưởng, người bệnh chính là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn kia, lần này cậu ta bị sét đánh, loại phẫu thuật với trình độ cao như vậy chúng tôi không dám làm.”

“Chờ tôi đến.”

Lý Lai Phúc vừa nghe thấy hai chữ Thanh Sơn thì cũng không cần nghe thêm câu phía sau nữa, không cần đoán cũng biết là ai đến.

Ông ta cầm mắt kính rồi chạy về phía phòng giải phẫu.

Trong phòng giải phẫu.

Lý Lai Phúc nhìn sơ qua tình trạng, càng nhìn lại càng thấy sợ hãi, mồ hôi trên trán tuôn ra, nói thật, vụ hộp biến áp cao áp lần trước đã là nghiêm trọng lắm rồi, mà lần này so với vụ hộp biến áp cao áp lần trước còn nghiêm trọng hơn nữa.

“Viện trưởng, tình trạng đã thành như vậy rồi, cấp cứu có ích lợi gì nữa sao?” Một vị bác sĩ nói.

Lý Lai Phúc nói: “Thân là bác sĩ, chăm sóc người bị thương là chuyện mà chúng ta nên làm, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội thôi cũng phải dùng toàn bộ sức lực để cứu chữa. Cậu nói ra mấy lời này đã chứng tỏ rằng tư tưởng cậu còn quá non kém, chờ sau khi kết thúc cuộc phẫu thuật thì trở về chép lại một lần sổ tay bệnh viện cho tôi.”

“Viện trưởng nói đúng lắm.”

“Nghe được câu nói của viện trưởng, linh hồn cũng được thăng hoa hơn.”

Các bác sĩ bắt đầu tâng bốc.

Lý Lai Phúc hài lòng phất phất tay: “Không nói mấy lời nhảm nhí này nữa, bắt đầu giải phẫu, coi như là có khó đi chăng nữa thì cũng phải có chỗ chúng ta có thể mổ được chứ.”

Nói thì nói thế, nhưng mà nói thật thì với tình trạng bây giờ, Lý Lai Phúc hơi hoảng hốt khó mà ra tay, cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, ông ta hoàn toàn phục người bệnh của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận