Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1106: Xưa nay bao nhiêu chuyện, đều gửi vào nói cười, chuyện đời thật khó lường

Xưa nay bao nhiêu chuyện, đều gửi vào nói cười, chuyện đời thật khó lường

Bất cứ ai có sức mạnh tiềm tàng to lớn, đều rất đáng để kết bạn, dù sao thì ai biết được đối phương sẽ trở thành sự tồn tại đáng sợ như thế nào, bọn họ đã coi hắn ta là Tông chủ kế tiếp của Kiền Nguyên Tông rồi.

Tạo một mối quan hệ, tuyệt đối không phải là điều sai lầm.

Rất nhanh.

Bọn họ đã tới bên cạnh Tần Dạ, bọn họ theo ánh mắt của hắn ta nhìn về phía cái hố sâu.

Vừa nhìn đã xảy ra chuyện rồi.

“Á!”

“Anh ta là Diệp Quân.”

“Sao có thể như vậy.”

“Tần Dạ đánh chết Diệp Quân rồi.”

Những người xem này đều là những người kỳ cựu trong giới tu hành, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hoàn toàn kinh ngạc, giống như nhìn thấy một chuyện khủng khiếp đã xảy ra vậy.

Như thể bầu trời đang sụp đổ xuống vậy.

Tần Dạ kinh ngạc phản ứng lại, nhìn những người bên cạnh, vội vàng giải thích: “Ta không có.”

Hắn ta không thể thừa nhận chuyện này.

Nếu không nhất định sẽ lớn chuyện.

Diệp Quân là cậu chủ của Thiên Hoả cung, thân phận địa vị rất cao, bị người khác đánh bại thì không có vấn đề gì, nhưng bây giờ là bị đánh chết, vấn đề phức tạp hơn nhiều.

Người xem nhìn về phía Tần Dạ, đều ngây ngốc gật đầu, như muốn nói, lời ngươi nói bọn ta đều tin, nhưng bọn ta tin vào những gì bọn ta nhìn thấy.

Còn nói là không phải ngươi làm?

Tần Dạ giải thích: “Lúc ta đến đã như vậy rồi, Diệp Quân anh ta là bị người ta giết, Tần Dạ ta không phải loại người dám làm mà không dám nhận.”

Hắn ta biết giải thích với mấy lão già này không có tác dụng gì.

Trực tiếp chạy trốn.

Hắn ta phải quay về môn phái, xảy ra chuyện lớn rồi, nếu không giải quyết ổn thỏa, e là hắn ta sẽ bị người của Thiên Hoả cung để ý tới, đường đời sau này sẽ rất khó khăn.

Ngày hôm sau!

Cả thế giới kinh hãi.

Khắp nơi đều đồn rằng Tần Dạ của Kiền Nguyên Cung đã sát hại Diệp Quân ở bình nguyên hoang cổ, Diệp Quân chết rất thảm, đến xác cũng không còn, chỉ có cái đầu nằm trơ trọi ở đó.

Mà chuyện này, tất nhiên cũng truyền tới Kiền Nguyên Cung.

Rất nhiều đệ tử phấn khích, tung hô.

“Đại sư huynh Tần bất khả chiến bại.”

Ban đầu khi biết đại sư huynh sẽ so tài với Diệp Quân, tuy rằng trong lòng đều tin là đại sư huynh có thể thắng, nhưng cũng biết Diệp Quân không đơn giản như vậy, không ngờ rằng đại sư huynh lại tàn bạo như vậy, đánh chết Diệp Quân ngay tại chỗ.

Người trẻ tuổi tài năng nhất, không hắn ta thì ai.

Nghĩa trang Kiền Nguyên Cung.

“Vương Khải, tôi giúp cậu báo thù rồi, cậu an nghỉ đi, mỗi năm tôi sẽ đốt tiền vàng cho cậu, không cần lo ở dưới không có tiền mua đồ ăn đâu.” Lâm Phàm đứng trước ngôi mộ trông rất bình thường, nhẹ nhàng nói.

Sau đó quay người rời đi.

Đối với anh ta mà nói, chỉ cần thư viện không bị phá hủy, thì không có chuyện gì có thể ngăn cản được anh ta.

Tông Môn, đại điện.

“Ngươi nói ngươi không giết Diệp Quân?”

Tông chủ của Kiền Nguyên Tông Liễu Sơn Nhạc hỏi, khi biết được chuyện này, ông ta cũng rất kinh ngạc, đệ tử của hai thế lực lớn cọ xát với nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng gây tai nạn chết người chính là không có đạo đức trong thi đấu võ thuật, Thiên Hoả cung cũng là một thế lực lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, thì người đứng đầu Thiên Hoả cung có thể tha cho Tần Dạ hắn ta không?

Tần Dạ nói: “Tông chủ, ta đã hẹn với Diệp Quân sẽ đánh một trận ở bình nguyên hoang cổ, nhưng lúc ta tới, thì đã thành như vậy rồi.”

“haizz!” Liễu Sơn Nhạc thở dài nói: “Ta tin lời người nói, nhưng bên ngoài kia lại không tin.”

Tần Dạ cúi đầu, trong lòng thầm muốn giết chết tên cẩu tặc kia, con mẹ nó rốt cuộc là ai, dám làm mà không dám nhận, vô duyên vô cơ để ta gánh cái của nợ này, ngươi có biết là cái của nợ này muốn đè chết người không.

Đột nhiên.

Liễu Sơn Nhạc nhìn ra bên ngoài, thở dài nói: “Cái gì nên đến, cũng đến rồi.”

Lúc này.

Đệ tử của Kiền Nguyên Tông ngẩng đầu nhìn về phía khoảng không xa xăm, một màn đỏ rực, một ngọn lửa to lớn đốt cháy cả bầu trời, cảnh tượng thật kinh ngạc, chắc chắn là cao thủ không bình thường mới có thể làm ra được.

“Kiền Nguyên Tông, mau giao Tần Dạ ra đây cho bổn tọa.”

Người thì chưa thấy, mà tiếng gầm gừ đã vang tới rồi.

Đối với người cầm đầu Thiên Hoả cung mà nói, ông ta rất tức giận khi biết được con của mình bị người khác đánh chết, tuy rằng con của ông ta cũng không ít, nhưng Diệp Quân là người ông ta coi trọng nhất.

Tính cách rất giống ông ta.

Tài năng cũng rất xuất sắc.

Là người kế nhiệm hoàn hảo nhất trong lòng của ông ta, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, vì thế, bất kể như thế nào cũng phải khiến Kiền Nguyên Tông trả giá.

Lâm Phàm đứng ở bên ngoài, nhìn về phía bầu trời xa xăm, lẩm bẩm nói:

“Vợ, ông Trương, nếu như hai người mà có ở đây, có thể cùng ngắm hoàng hôn rồi, một buổi hoàng hôn thật đẹp.”

Anh ta ngẩng đầu, ngắm rất lâu, thật sự rất đẹp, đẹp không sao tả nổi, dù là cảnh đẹp ở trần gian cũng không bằng cái này.

Sự bình tĩnh của anh ta có chút không phù hợp với biểu cảm của các đệ tử xung quanh.

Những đệ tử đó có sợ hãi, có bất an, có tức giận.

Lâm Phàm nhìn một hồi, quay về trong phòng, không để ý tới chuyện này nữa, không có chuyện gì có thể ngăn cản anh ta đọc hết sách ở trong phòng thư viện.

Rất lâu sau.

Anh ta mới biết.

Chuyện ngày hôm đó rất phức tạp, trưởng giáo của Thiên Hoả cung đã giao chiến với Liễu Sơn Nhạc, không ai phân thắng bại, cuối cùng trước khi rời đi, trưởng giáo của Thiên Hoả cung chỉ vào Tần Dạ âm trầm nói:

“Cả đời này của ngươi cứ đợi bổn tọa đuổi cùng giết tận đi.”

Lời nói rất ngang ngược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận