Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 487: Các cậu có thể đừng quá trớn như vậy hay không? (5)

Cũng là lần đầu phát hiện ra bia đá ở chỗ này.

Tất cả mọi người đều túm lại vây xem.

Đại sư Vĩnh Tín lau chùi bùn đất trên mặt bia đá, rất nhanh sau đó, một hàng chữ xuất hiện trước mặt mọi người.

"Trấn ma!"

Sắc mặt mọi người khẽ biến.

"Đây là đồ cổ, theo tôi đoán ít nhất cũng mấy trăm năm lịch sử rồi."

"Không, không chỉ vậy đâu, tôi cảm thấy cũng phải hơn nghìn năm rồi."

Bọn họ cảm giác vật này không đơn giản, tuyệt đối không nghĩ nó đơn giản, đầu tiên là hai chữ 'trấn ma' đại biểu cho ý nghĩa đáng sợ.

Tà Vật là ma?

Bia Trấn Ma mất tác dụng, nên Tà Vật từ dưới đất bò lên?

Đại sư Vĩnh Tín nhanh chóng vung tay, toàn bộ bùn đất trên tấm bia được lau chùi rớt xuống, rất nhanh lập tức có thêm nhiều chữ xuất hiện.

"Những chữ này có nghĩa gì vậy?"

"Thật kỳ quái, chưa từng thấy qua, nhưng sao tôi có cảm giác những chữ này giống như Phật văn, cũng giống như Đạo văn, tôi đã từng thấy một chút ở trên đồ sứ cổ được đội khảo cổ đào được có những chữ tương tự."

"Đại sư Vĩnh Tín, ông xem thử có phải hay không?"

Mọi người đồng loạt nhìn đại sư Vĩnh Tín.

Ông ta là cao tăng Phật gia, nếu ngay cả ông ta cũng không biết, vậy thì chỉ có thể trở về nghiên cứu.

"Cái này đích thực là Phật văn cổ xưa, nhưng lão nạp chưa bao giờ thấy qua, có điều để tâm cảm nhận, còn có thể cảm nhận được một tia lực Phật pháp mỏng manh."

Một cường giả Đạo gia Cao Viện nói: "Tôi thấy những chữ này cũng có chút tương tự với Đạo gia, nhưng lại rất kỳ lạ, cũng không xác định có phải là Đạo văn hay không."

Nhân viên kỹ thuật nói: "Chi bằng mang tấm bia đá này về, đến lúc đó từ từ nghiên cứu, có lẽ sẽ biết được tình huống nơi này là gì."

Nói rất có lý.

Dựa vào sự xuất hiện của tấm bia đá này.

Suy nghĩ của mọi người sôi nổi hẳn lên.

Đối với bọn họ mà nói, về cơ bản trước kia không biết cụ thể như thế nào, nhưng bây giờ tấm bia đá này làm cho bọn họ có cảm giác tình huống nơi này có điểm gì đó là lạ.

Trấn ma!

Đã từng có người phong ấn lại nơi này, sau này phong ấn bị tiêu tan, nhóm Tà Vật đi ra gây họa bốn phương.

"Tôi cảm giác được khí tức rất nguy hiểm." Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Tiểu Bảo túm lấy tay Lâm Phàm, hỏi: "Rất nguy hiểm sao?"

Lâm Phàm gật đầu nói: "Rất nguy hiểm, tôi cảm ứng được nơi này ẩn giấu rất nhiều thứ nguy hiểm, tôi còn muốn cùng nó đấu võ, tôi thích cường giả, cũng thích đấu với cường giả."

Anh có thể cảm giác được.

Cường giả ẩn giấu sâu trong kia.

Đám người đại sư Vĩnh Tín ngưng trọng nhìn về phía Lâm Phàm.

Bọn họ biết Lâm Phàm tuyệt đối sẽ không nói lời xằng bậy, dựa theo cách nói của đối phương, chỉ sợ trong hố sâu kia thật sự tồn tại một cường giả nào đó.

"Có nắm chắc không?" Đại sư Vĩnh Tín hỏi.

Ông ta có thể đi đến được nơi này phải nói là áp lực rất lớn, nếu không phải có lời nói của Lâm Phàm, có bị đánh chết ông ta cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Không quan tâm có kiểm tra đo lường được số liệu hữu ích hay không, tuyệt đối lập tức rút lui ra bên ngoài.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Không biết, có điều tôi không sợ chút nào, đấu võ có thắng có thua là chuyện bình thường mà."

Chấn kinh!

Vẻ mặt đại sư Vĩnh Tín ngơ ngác nhìn Lâm Phàm.

Nói thật.

Có thua có thắng đúng là chuyện bình thường, nhưng nếu bọn họ thua trận, đến mạng nhỏ cũng không còn.

"A! Không xong rồi, những Tà Vật kia đang lại đây."

Một nhân viên kỹ thuật hoảng sợ la lên.

Lá gan của anh ta khá nhỏ, vẫn luôn chú ý đến tình huống xung quanh, đối mặt với những Tà Vật kia, nội tâm rất khẩn trương, chỉ sợ Tà Vật đột nhiên đi qua đây.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó lập tức đến.

"Đừng khẩn trương, có lẽ bọn chúng chỉ là tò mò về chúng ta mà thôi, tôi đi đuổi bọn chúng." Lâm Phàm nói.

Lúc này.

Nhóm Tà Vật từ từ vây tụ tới, tức giận gầm thét, tiếng gào đinh tai nhức óc, vang dội khắp chỗ này, nhiều Tà Vật như vậy đồng thời tức giận hò hét, tạo nên âm vực rất lớn.

"Bọn mày nhanh nhanh đi ra đi." Lâm Phàm phất phất tay với bọn Tà Vật.

Nhóm Tà Vật ngây người trong chốc lát.

"Loài người kia xem thường chúng ta?"

"Không, hình như loài người kia đang xem thường mình mày thôi."

"Nuốt chết nó."

"Nghe Chuột Chũi nói, loài người kia hình như rất mạnh, hơn nữa bọn mày nhìn Tà Vật Công Kê bên người nó kìa, nó là Tà Vật phản bội của chúng ta."

Tà Vật đều kiêu ngạo như thế.

Lời của đồng loại, không quan tâm có phải là thật hay không, đối với bọn chúng không quan trọng, chỉ cần nói ra tất nhiên đều là thật.

Một con Tà Vật thuộc loài báo gào thét bước ra, trực tiếp nhào về phía Lâm Phàm.

"Đừng quậy."

Lâm Phàm bắt lấy nó, tiện tay ném về phía xa.

"Ngao!"

Tà Vật Báo bay trên không trung, chân tay mở rộng, cái đuôi che đi chỗ nhạy cảm, ánh mắt dại ra, biểu cảm kinh ngạc, tao đang làm gì thế này?

Vì sao tao lại phải bay?

Tao rất mê mang.

Ai tới nói cho tao biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi.

Xôn xao!

Nhóm Tà Vật kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này.

Trong lòng bỗng sợ hãi.

Kẻ phản bội mang tới loài người rất mạnh.

Cục cục cục!

Tà Vật Công Kê không thể mặc kệ ngồi xem nữa, ngẩng đầu lên kêu to: "Phái đồng bọn mạnh nhất ra đi."

Uồm!

Gâu gâu!

Ô ô!

Trong nháy mắt, nhóm Tà Vật bùng nổ, các loài Tà Vật tức giận gầm thét lên: "Kẻ phản bội, mày đừng có mà ngang ngược, đưa loài người tới chỗ này không nói, còn làm cho đồng loại bị hãm hại. Mày chính là sự tồn tại đáng khinh nhất trong nhóm Tà Vật bọn tao từ xưa tới nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận