Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1339: Tôi không muốn con gái mình vì thế mà cảm thấy khổ sở đau lòng

Tôi không muốn con gái mình vì thế mà cảm thấy khổ sở đau lòng

Trong lòng các cô.

Sylph rất đáng yêu, giống như em gái của các cô, đều muốn bảo vệ cô ấy.

Sylph thương tâm nói: “Vừa rồi lòng tôi rất đau đớn, đất tộc của tôi đã xảy ra chuyện rồi, tôi có thể cảm nhận được, các anh tôi chết hết rồi, bọn họ sinh sống ở đó, sẽ không có gì nguy hiểm cả, nhưng… không, tôi muốn trở về, bây giờ tôi muốn trở về đất tộc của mình.”

Nói xong chạy ra ngoài.

Olga Via và Đế Nhã cũng đuổi theo.

Khả Lam biết Sylph có cảm ứng, đó là cảm ứng đặc biệt của tộc Tinh Linh, không phải ai trong tộc Tinh Linh cũng có, cô ấy là một trường hợp đặc biệt, cho dù ở bên ngoài, nếu như những người thân nhất của cô ấy gặp phải nguy hiểm gì, cô ta đều có thể cảm ứng được.

“Bố, cậu ấy là bạn tốt nhất của con, đất tộc của cậu ấy xảy ra chuyện rồi, con muốn cùng cậu ấy đi qua đó, đợi chuyện này kết thúc con sẽ quay lại.”

Nói xong.

Không đợi Lâm Phàm nói cái gì.

Bên ngoài đã truyền đến tiếng xe ngựa phóng như bay.

Lâm Phàm nhẹ nhàng đập bàn, sắc mặt không tốt lắm: “Là ai phá hỏng bữa ăn tốt đẹp như vậy chứ.”

Từ trong mắt Sylph anh có thể nhìn thấy sự đau khổ tuyệt vọng.

Trong mắt con gái cũng nhìn thấy được sự khó chịu và khẩn trương.

“Ý Chí, ra đây.”

“Đất tộc của cô ta ở đâu?”

Lâm Phàm hỏi, Ý Chí ngây ngốc chỉ số thông minh cũng không phải là hoàn mỹ gì, nhưng đối mặt với sự tồn tại đáng sợ, nó biết mình nên làm gì, rõ ràng chỉ là một chuyện rất đơn giản, tại sao lại không thành thật giúp đỡ đối phương nhỉ?

Ta là Ý Chí, giúp đỡ đối phương, chính là giúp người làm niềm vui.

Ta rất vui vẻ.

Đi theo chỉ dẫn của Ý Chí.

Lâm Phàm biến mất trong phòng, không có bất kỳ dao động nào, hành vi này vượt ngoài sự tưởng tượng của nhiều người.

Ai cũng không biết chuyện bố và con gái còn có bạn của con gái dùng cơm với nhau là chuyện vui vẻ đến cỡ nào.

Nhưng ai cũng không thể tượng tượng, cơn phẫn nộ sau khi bị cắt ngang đáng sợ đến mức nào.

Đất tộc Tinh Linh.

Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, hơi thở của cái chết bao trùm nơi này, khắp nơi đều là thi thể của tộc Tinh Linh.

Nơi này chắc chắn đã từng là một nơi tốt đẹp.

Nhưng bây giờ.

Nơi này giống như địa ngục đáng sợ.

Phá hoại là một chuyện rất đơn giản.

Nhưng muốn xây dựng lại quê hương tươi đẹp lại là một chuyện rất khó khăn.

Lúc này.

Một bóng người xuất hiện, lơ lửng trên không.

Lúc Lâm Phàm nhìn thấy tình hình hiện trường, con người bỗng nhiên co rụt lại, vô cùng thê thảm, bi tráng, đáng sợ… không thể nào hình dung được tình hình nơi này nữa.

Có lẽ nơi này chính là địa ngục nhân gian.

Đáp xuống mặt đất.

Anh nhìn tình hình xung quanh, thi thể tộc Tinh Linh vô cùng thê thảm, còn có tinh linh có cánh to bằng lòng bàn tay nằm bất động ở đó.

Tinh Linh già, Tinh Linh trưởng thành, Tinh Linh trẻ thơ…

Thi thể nhiều vô số kể.

Ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Nơi này chính là quê hương của Sylph, tộc nhân chết thảm nên mới có cảm ứng đau lòng như vậy, con gái tôi cùng với cô ấy là chị em, là bạn bè tốt nhất, nếu như các cô ấy tới đây, nhìn thấy tình huống này, con gái tôi nhất định sẽ rất đau lòng.”

“Không thể để chuyện này xảy ra được.”

“Tôi thân là một người bố, há có thể để tình huống này ảnh hưởng đến tâm trạng của con gái, còn có cô bạn tốt nhất của con gái tôi nữa…”

Lúc này.

Suy nghĩ của Lâm Phàm khẽ động, trên người khoác trường bào, khuôn mặt dần trở nên mơ hồ, bao phủ một tầng sương mù không thể nhìn rõ được.

Sau đó, chỉ thấy Lâm Phàm từ từ giơ tay lên.

Vù!

Một ma pháp trận cực lớn xuất hiện trên không.

Ánh sáng màu vàng của khắp nơi trên thế giới ngưng tụ lại, ánh sáng chói mắt không gì sánh được.

Người chết hồi sinh sao?

Đó là ma pháp không tồn tại trên thế giới này, có lẽ cho dù thực sự có Thần Linh cũng không làm được mức này.

Siêu giai sao?

Siêu Thần giai?

Không phải…

Đây là Vô Hạn giai, một loại ma pháp không có ai có thể thi triển, cũng là một loại ma pháp không tồn tại.

Ngay sau đó.

Một giọng nói vang vọng trời đất truyền đến.

“Hồi sinh!”

Hú.

Hú.

Ánh sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao trùm toàn bộ thi thể của tộc Tinh Linh.

Nhưng đúng lúc này.

Hư không chấn động, nứt ra một địa đạo tối đen như mực, một luồng khí tức vô cùng đáng sợ bùng nổ.

Sau đó, một bóng dáng hư ảo cao lớn xuất hiện.

Mặc áo đen vỡ vụn lơ lửng trên không.

Trong tay đối phương cầm một cái lưỡi hái, trên lưỡi hái có vô số linh hồn yếu ớt đang quấn quanh đó.

Hành vi này của Lâm Phàm đã phá vỡ quy tắc của thế giới.

Kết cục cuối cùng của vong linh chính là ở địa ngục vong linh.

Bất luận kẻ nào cũng không thể phá hỏng được.

Nếu không sẽ nhận sự trừng phạt đáng sợ.

Lúc này!

Tử thần trong địa ngục vong linh đã giáng lâm, Ý Chí tử vong địa ngục đang ngăn cản hành vi của Lâm Phàm.

Ngay lập tức.

Tử Thần quơ Lưỡi hái hủy diệt trong tay, hung hăng đánh về phía Lâm Phàm, bất kỳ người nào cũng không thể ngăn cản được, cho dù là lãnh chúa trong vực sâu, đối mặt với sức mạnh đã vượt qua Bán thần, đều chỉ có thể kêu la thảm thiết, run rẩy, sợ hãi.

Xoẹt!

Lưỡi hái cắt qua cơ thể Lâm Phàm.

Giống như xuyên qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận