Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 844: Nhìn mắt ta, ngươi nhận nổi sao (2)

Nhìn mắt ta, ngươi nhận nổi sao (2)

Đây là chuyện rất đáng sợ.

Hắn là hậu duệ huyết mạch hoàng tộc của Kim Ô tộc, cao quý muôn phần. Hỏa diễm được thi triển ra chính là thần hỏa đứng đầu ở Tinh Không, bất kỳ hỏa diễm nào trong thế giới đều phải cúi đầu xưng thần.

Nhưng hiện tại thì sao?

Hỏa diễm của hắn bị người khác hút sạch sẽ, ngay cả cặn bã cũng không chừa lại.

Còn có thể gọi là loại hỏa diễm mà bất kỳ hỏa diễm nào trong thế giới đều phải cúi đầu xưng thần nữa không?

Đệt mợ!

Bát thái tử có tu dưỡng tốt muốn văng lời thô tục.

Những tùy tùng tâng bốc Bát thái tử kia trợn mắt há hốc mồm, cằm cũng sắp rớt, cả người đều đã đần ra tựa như thấy quỷ. Chuyện này không giống với tưởng tượng của họ.

Lâm Phàm nói: “Không làm gì anh cả, chỉ là hành vi vừa rồi của anh đã khiến bạn thân tôi khó chịu, vì vậy tôi đã ngăn cản anh.”

Một lời nói dễ như trở bàn tay.

Lại lần nữa khiến cho Bát thái tử ngây ngốc.

Trong não có chút lộn xộn, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu hiện tại. Khốn kiếp, rốt cuộc là ngươi đã làm gì ta hả.

Ngay lúc Bát thái tử đang chuẩn bị nổi quạu.

Có một giọng nói của tùy tùng truyền đến bên tai.

“Bát thái tử, không được đâu. Thực lực tên này sâu không lường được, nhỡ đâu động thủ với người, sợ là không ai có thể rời đi.”

“Ta không tin hắn dám…”

“Không thể mạo hiểm. Bát thái tử, ngài rất quý giá, tuyệt đối không thể mạo hiểm được.”

“Này…”

Người tùy tùng này chính là đưa một cái bậc thang cho Bát thái tử.

Chỉ cần là người sáng suốt, vừa nhìn tình hình trước mặt là có thể nhìn ra, nguy hiểm muôn phần, hơi có sơ suất thì chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Còn suy nghĩ đối phương có dám hay không, hoàn toàn không cần thiết. Cũng đã chạy đến địa bàn người ta, vả lại người ta cũng không biết Kim Ô tộc là tồn tại ra sao, sao có thể để ý những thứ này.

“Bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện vừa rồi chưa?” Lâm Phàm mỉm cười hỏi, vẻ mặt rất thân thiện, nụ cười chân thành truyền tải một loại tình cảm nào đó.

Anh không hy vọng đối phương có cảm xúc căng thẳng nào.

“Ngươi muốn nói thế nào?”

Bát thái tử nhìn thẳng vào Lâm Phàm, ánh mắt rất có thần, rõ ràng là đã quên mất chuyện suýt chút nữa đã bị mù lòa khi nãy.

Lâm Phàm hỏi nhân viên phục vụ: “Bọn họ thiếu tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Nhân viên phục vụ cẩn thận nhìn bọn họ, sau đó nói: “Bọn họ gọi đều là món đắt nhất, tổng cộng ba nghìn sáu trăm tệ.”

Lúc nói ra điều này.

Anh ta sợ đối phương có thương tổn đến anh ta hay không.

“Trả tiền đi.”

Lâm Phàm giơ tay đến trước mặt Bát thái tử. Trả tiền rồi, thì chuyện này đã giải quyết được một nửa.

“Không có tiền.” Bát thái tử nói.

Có thể nói ra câu không có tiền một cách hùng hồn như vậy, ngoại trừ Lâm Phàm và ông Trương ra, cũng chỉ có vị Bát thái tử bá đạo nhất này dám nói, Dù sao thì không phải ai cũng có thể làm được điều này.

“Khó thật đấy. Nếu như tôi có tiền, tôi cũng có thể giúp anh trả trước. Nhưng rất đáng tiếc, tiền của chúng tôi đều đã quyên góp hết rồi.” Lâm Phàm suy xét, cân nhắc nên làm sao mới tốt.

Sau đó, dường như anh nghĩ đến điều gì đó.

“Hay là các anh làm việc cho người ta nhé?”

Anh cho rằng đây chính là cách tốt nhất. Nếu như vẫn không được, thì thật sự là hết cách rồi.

Nhân viên phục vụ nghe vậy, gấp đến mức đổ mồ hôi đầy trán: “Không được đâu, tôi sợ.”

“Đừng sợ, tôi sẽ trông bọn họ.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Đám người Bát thái tử nghe thấy những lời này.

Sắc mặt lập tức thay đổi.

Không biết vì sao.

Bọn hắn cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.

“Ta là Bát thái tử của Kim Ô tộc. Ngươi bảo ta làm việc cho các ngươi?” Bát thái tử gần như gào lên chất vấn.

Cả vũ trụ này, không ai dám cả gan nói lời như vậy.

Lâm Phàm nói: “Anh không có tiền trả, làm việc cho người ta để trừ nợ là chuyện rất bình thường. Anh cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?”

“Ta là Bát thái tử.”

“Tôi biết.”

“Vậy ngươi còn bảo ta làm. Không thể nào.”

Bộp!

Lâm Phàm đặt tay lên vai Bát thái tử, nghiêm túc nói: “Làm sai thì phải nhận. Tôi không thích anh như vậy. Nếu như anh vẫn tiếp tục như vậy, tôi sẽ rất tức giận.”

Khi Bát thái tử muốn nói gì đó, chợt cảm thấy có một luồng hơi thở nguy hiểm bao phủ lấy hắn.

Hắn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Ngươi muốn giết ta?

Sơ suất rồi.

Từ lúc bắt đầu, hắn đã bị vẻ ngoài của Lâm Phàm lừa gạt, luôn cho rằng đối phương không dám làm gì hắn. Nhưng hiện giờ cẩn thận nghĩ, lại phát hiện tính đáng sợ của sự việc.

Thực lực của đối phương rất mạnh.

Không biết sự kinh khủng của Kim Ô tộc.

Hoàn toàn có thủ đoạn để giết mình.

Nhưng mình vẫn luôn ỷ vào thân phận địa vị, cho rằng đối phương không dám. Không khỏi run lên trong lòng, bị hành vi ngu xuẩn vừa nãy của mình làm cho bừng tỉnh lại.

“Tôi biết rồi.”

Bát thái tử cúi cái đầu kiêu ngạo xuống. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Hắn nhớ kỹ khuôn mặt Lâm Phàm, vĩnh viễn không quên.

Những người đi theo thở phào một hơi.

Bọn hắn chỉ sợ đầu óc của Bát thái tử nhà mình không tốt lắm, không quay đầu lại được, khi chưa làm được chuyện gì, đã mất mạng một cách vô ích.

Bây giờ xem ra, Bát thái tử vẫn chưa ngốc đến mức độ đó.

Yên tâm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận