Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 722: Sau khi nghĩ thông suốt một điểm này, tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều

Sau khi nghĩ thông suốt một điểm này, tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều

"Đây là cái gì?"

Trang Thiên Hành nghi hoặc một lát, sau đó chính là cảm nhận được sự khủng bố mà khiến đời này người ta không dám đối mặt với.

Ầm!

Ấn Phục Yêu vừa ra, đất trời nổi lên cát bụi mịt mù, đây là tuyệt chiêu mà Lâm Phàm chưa bao giờ thi triển trước đó, cũng là tuyệt kỹ mà anh chưa bao giờ thi triển sau khi có được nó trong giấc mơ kia, lần thi triển này, cũng là bởi vì đối phương rất quá đáng, do đó anh mới không ngần ngại gì mà thi triển ra sát chiêu mà thôi.

Không ai biết được uy lực của nó mạnh đến mức nào.

Chỉ có thể là một kích đầy phẫn nộ, không phân tốt xấu, uy thế không cách nào tưởng tượng chấn động đất trời.

"Không biết tự lượng sức mình, cậu thì có thể làm gì được tôi cơ chứ."

Trang Thiên Hành phẫn nộ rít gào, tiếng gầm giận dữ vang khắp xung quanh, nổi giận đùng đùng, hai chưởng đè xuống dưới, hơi thở màu vàng quấn quanh thân, hình thành một chiếc chuông lớn màu vàng.

Một loại tuyệt kỹ hộ thể.

Có thể vạn tà bất xâm, bảo vệ thân thể, bất kỳ chiêu tấn công gì đánh vào người đều bị triệt tiêu toàn bộ, thuộc loại pháp môn hộ thể kinh thế hãi tục.

Đám người Trang Tiêu đứng ở phía sau của Trang Thiên Hành vây xem trận đánh, vốn dĩ bọn họ thật sự hoảng loạn, chỉ là nhìn thấy Trang Thiên Hành thi triển tuyệt kỹ này, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, dù sao tộc lão thi triển chính là những gì ông ta học cả một đời, năng lực mạnh nhất.

Bọn họ biết Lâm Phàm rất mạnh, nhưng bây giờ tộc lão cũng khiến bọn họ có cảm giác ông ta thật sự rất mạnh, tuyệt đối có thể chống lại được.

Mà ngay trong chốc lát.

Vẻ mặt Trang Thiên Hành không ngừng phát sinh biến hóa.

"Không..."

Ánh sáng bao trùm, ai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cây cối chung quanh bị bật tung gốc, mặt đất ầm vang rung động, soạt soạt ... Mặt đất nứt toác, xuất hiện những khe sâu không thấy đáy.

Toàn bộ núi Trường Bạch đều cảm nhận được chấn động kịch liệt.

Vô số người đều biến sắc, không biết chuyện gì xảy ra, địa chấn này xảy ra có chút mãnh liệt, đồng thời cỗ uy thế khiến người người sợ hãi đang bao phủ bọn họ, tuy rằng không biết từ đâu truyền đến, nhưng uy áp này ở mọi nơi chỗ nào cũng có, đè ép trong lòng bọn họ, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng khủng bố vậy.

Lúc này.

Ánh sáng tiêu tán, đất trời khôi phục lại yên tĩnh, tầng mây trên bầu trời bị đánh xơ xác, một mảnh trời xanh giống như tiên cảnh đẹp nhất nhân gian.

"Đánh lén là hành vi rất hèn hạ." Lâm Phàm nói.

Anh muốn nói cho đối phương nghe, nhưng khi thấy tình huống trước mặt biểu cảm có chút biến hóa, vẻ mặt rất kinh ngạc, giống như là thật không ngờ cảnh trước mắt là do anh tạo thành.

"Ông còn sống không..."

Lâm Phàm nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mặt, lâm vào trầm tư thật sâu, anh không muốn làm như vậy, chỉ là không biết vì sao lại tạo thành tình huống như vậy.

Không có người trả lời, yên tĩnh không có một chút tiếng động.

Ngay cả đám người Trang Tiêu vừa mới đứng ở chỗ không xa, đều biến mất không thấy bóng dáng, không biết đã chạy đi đâu rồi.

Có tiếng thở dốc đục ngầu truyền đến.

"Có động tĩnh."

Lâm Phàm nghe được âm thanh thì khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, anh vốn không muốn đánh đối phương thành ra như vậy, đối với anh, dù cho đối phương có vẻ đê tiện vô sỉ vì đánh lén, nhưng anh sẵn lòng cho đối phương cơ hội thay đổi.

Trang Thiên Hành máu thịt lẫn lộn nằm ở phương xa, nửa người dưới biến mất không thấy, máu tươi tí tách chảy ra từ miệng vết thương, mặt đất đều bị nhuộm đỏ, đỏ đến chói mắt, đỏ đến có chút dọa người.

Lúc này hai mắt ông ta mê mang, đã mất đi ánh sáng ban đầu, trở nên ảm đạm vô thần, thời khắc sụp đổ từ đỉnh cao xuống, trong chớp mắt đã ngã xuống địa ngục nhân gian.

Vì sao?

Tại sao lại có thể như vậy, rõ ràng không nên là như vậy, không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Sức sống không ngừng trôi đi.

Hơi thở càng ngày càng yếu.

Tầm mắt bị che khuất, ánh sáng trước mắt bị ngăn trở, trong mơ hồ giống như có người đứng ở bên cạnh ông ta.

"Là hi vọng sao?"

Trang Thiên Hành xuất hiện ảo giác, trước mắt giống như xuất hiện rất nhiều thiên sứ đang vẫy cánh, hào quang thánh khiết bao trùm lấy thân thể ông ta, có cảm giác ấm áp.

Những điều này đều là ảo giác.

Ông ta bị thương rất nghiêm trọng, đã sắp đi xuống hoàng tuyền, mà trong lúc cái chết cận kề, xuất hiện tình huống kỳ quái.

Dần dần.

Tầm mắt dần dần rõ ràng.

"Ông sao rồi?" Lâm Phàm quan tâm ngồi xổm xuống bên cạnh đối phương, rất áy náy nói: "Tôi không cố ý đâu, tình huống lúc đó là như vậy, hành vi đánh lén của ông khiến tôi cảm thấy rất phẫn nộ, cho nên tôi mới đáp trả lại, nhưng tôi không biết chiêu thức mà tôi thi triển sẽ có uy lực lớn như vậy, một chiêu đó trước giờ tôi đều chưa từng thi triển, cũng không biết sẽ lợi hại đến vậy, ông có tin tôi không?"

Lời nói cực kỳ thành khẩn, biểu cảm thật sự nghiêm túc.

Rốt cục Trang Thiên Hành cũng thấy rõ người đứng trước mặt mình là ai, ánh mắt vốn dĩ đã vô thần, sau đó đồng tử trợn to, dần dần có tiêu điểm.

Máu của ông ta chảy rất nhanh, vì thế tốc độ máu tươi chảy xuôi còn nhanh hơn.

Chóp mũi Lâm Phàm hơi động, ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

"Tôi nên làm gì để giúp ông cầm máu đây, đúng rồi, dùng miếng vải buộc lên là có thể cầm máu, nhưng nửa người dưới của ngươi đều không còn, vậy thì căn bản không thể băng bó được."

Anh lẩm bẩm, Trang Thiên Hành nghe thấy vậy thì máu dồn lên não, tâm trạng phẫn nộ đã sớm không đè nén nổi, muốn lên tiếng tức giận mắng, nhưng vừa mở miệng, thì một lượng lớn máu tươi đã phụt ra từ miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận