Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1265: Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (7)

Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (7)

Vào lúc còn đang suy nghĩ.

Lâm Phàm phát hiện xung quanh có gì đó không ổn, khí tức mạnh mẽ ngưng tụ lại, bao vây lấy anh, cảm giác này không được tốt lắm.

"Hừ, tên ngu xuẩn, bản thân đang trong Thí Tiên trận, nhưng lại không biết nguy hiểm, Long Thần, xem ra ngươi đã nhìn nhầm người."

Trong lòng Hình Lôi thầm chế nhạo, thái độ vô cùng khinh bỉ đối với nhận xét của Long Thần.

Đây là?

Nếu một người thật sự có thực lực, chắc chắn sẽ phát hiện nơi này có vấn đề.

Nhưng dường như đối phương vẫn chưa phát hiện ra.

Rất nhanh.

Trận pháp đã hoàn toàn hình thành.

Bốn loại năng lượng cực hạn phong, hỏa, lôi, điện ngưng tụ lại và hóa thành những đòn chí mạng, tấn công cơ thể Lâm Phàm.

Đùng!

Trời đất rung chuyển.

Ngay cả sức mạnh tỏa ra từ nó cũng khiến người ta phải run sợ.

Hình Lôi cười lạnh, nhưng nụ cười này chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn, khi ông ta nhìn thấy tình hình của Lâm Phàm, ông ta hoàn toàn sững sờ.

"Đây…"

Lâm Phàm nhẹ nhàng phủi phủi cơ thể mình, bất mãn nói: "Tuổi của ông cũng không còn nhỏ, lại không có tinh thần thượng võ."

Hai vị lão tổ ẩn mình trong không trung trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Có chút không thể tin vào mắt mình.

Vừa rồi đối phương không hề phòng bị gì nhưng vẫn có thể chống lại Thí Tiên trận.

Thật không thể tưởng tượng được.

Đùng đùng.

Hình Lôi tức giận, trong lòng đầy chấn động, âm thanh giống như tiếng trống trận vang lên, chấn động cả trời cao, trên trời đột nhiên xuất hiện dị tượng, vô số hình ảnh người đàn ông cường tráng xuất hiện, đánh lên tiếng trống trận dồn dập.

Sau đó, sức mạnh của Hình Lôi tăng vọt.

Tuyệt thế chiến pháp cổ xưa của Vu Thần tộc, sử dụng cơ thể như trống và trái tim làm dùi, đánh lên hành khúc vang rền, kích thích khí thế bản thân.

"Chàng trai trẻ, ngày chết của ngươi đến rồi."

Hình Lôi gầm nhẹ lên một tiếng, cơ thể che lấp cả bầu trời và mặt trời, đánh tới một chưởng, trực tiếp hất Lâm Phàm lên không trung, Lâm Phàm quay cuồng hai vòng trên bầu trời rồi mới chậm rãi đáp xuống đất, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đối phương.

"Tôi và ông không có mâu thuẫn gì, tại sao lại muốn giết tôi, ông có thể cho tôi biết lý do không?"

Vẻ mặt của Hình Lôi rất nghiêm nghị, sức mạnh của một chưởng vừa rồi đủ để làm nổ tung một ngôi sao, nhưng khi đánh lên người đối phương, lại trở nên yếu ớt, trong nháy mắt đã bị tan rã không để lại dấu vết.

"Long Thần nói đúng."

Lúc này Hình Lôi đã hiểu ý Long Thần.

Thật sự rất mạnh mẽ.

Ông ta bí mật liên lạc với hai vị lão tổ kia, kích hoạt trận pháp, đồng loạt ra tay, tiêu diệt đối phương.

Bàn tay cầm điện thoại của Tôn Hiểu run lên.

Đây mới là trận chiến thật sự.

Dù khoảng cách ở rất xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận khí tức đó gần như nghiền nát anh ta đến chết, thậm chí không gian xung quanh cũng như vỡ vụn, sức mạnh khủng khiếp như thế nào mới có thể làm được như vậy.

Ngay khi Lâm Phàm hỏi.

Lại có một trận pháp được kích hoạt.

Cùng lúc đó, hai vị lão tổ kia trực tiếp xuất hiện, cùng tung đòn chí mạng về phía Lâm Phàm, đồng thời dùng bảo vật quý giá nhất, liều mạng đánh vào Lâm Phàm.

Mặt đất rung chuyển.

Ngay cả những người dân ở thành phố cách xa hàng nghìn dặm cũng cảm nhận được sự rung chuyển khủng khiếp này.

Bầu trời xanh bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Lâm Phàm không có hứng thú gì với bọn họ.

Thực lực của ba người bọn họ yếu hơn Long Thần, nhưng không hiểu tại sao cứ trơ mắt nhìn anh chết, không chịu buông tha, trong lòng như có huyết hải thâm thù với anh.

Long Thần và Tiểu Như Lai đứng ở một nơi rất xa và theo dõi tình hình ở đây.

"Những kẻ ngu ngốc này, đã nói mà không chịu nghe, tự cho mình tài giỏi, lại không biết thực lực của họ và đối phương có bao nhiêu chênh lệch." Long Thần nói.

Tiểu Như Lai nói: "A di đà phật, thực lực của cậu ta rất mạnh, nếu có thể theo ta tiến vào cấm địa, nhất định sẽ có thu hoạch."

Long Thần không nói gì, tiếp tục chú ý tới tình hình ở hiện trường, theo hiểu biết của ông ta đối với Lâm Phàm, đánh nhau là đánh nhau, sẽ không làm hại đến tính mạng của những người này.

Nhưng vào lúc này.

Hình Lôi gầm lên, trên tay ông ta xuất hiện một lá cờ, lá cờ có hơi cũ, nhuốm đầy máu đen, ngay khi lá cờ xuất hiện, bốn phía xung quanh được bao phủ bởi một khí tức xấu xa, như thể nỗi kinh hoàng từ thời viễn cổ đã được hồi sinh.

"Giết!"

"Giết!"

Hình Lôi phất lá cờ, từng luồng sáng quét qua.

Lâm Phàm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đẩy lòng bàn tay, thời gian và không gian như ngưng đọng, ầm ầm, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, chỉ một động tác duy nhất nó đã bị trấn áp, lá cờ phát ra luồng sáng lúc đầu trong nháy mắt đã trở nên tối tăm không có ánh sáng.

Hình Lôi bị phản phệ, miệng ông ta phun ra một ngụm máu và hoảng sợ nhìn Lâm Phàm.

Lão tổ Thái Thản tộc và lão tổ Kim Cương tộc đã làm hết sức mình.

Tình hình hôm nay nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Thậm chí cũng không dám tưởng tượng đến.

Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, có thể giết bất kỳ một tộc lão của một tộc lớn nào, nhưng tình huống bây giờ họ khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.

“Các ông không phải là đối thủ của tôi.” Lâm Phàm nói.

Nếu đó là một hoặc hai tháng trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận