Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 835: Chớp mắt lại trở thành người nghèo

Chớp mắt lại trở thành người nghèo

Trên khuôn mặt của những bạn nhỏ đều lộ ra nụ cười chân thành, cảm ơn hai người bọn họ đã quyên tiền.

Chị gái đứng bên cạnh cũng khẽ cười, gật đầu.

Lâm Phàm nói: “Mọi người đang làm hoạt động gì sao?”

Chị gái nói: “Chúng tôi là Tổ chức quỹ thiếu niên nhi đồng Long Quốc, chuyên cứu giúp những thiếu niên và nhi đồng khó khăn. Hiện tại chúng tôi đang gây quỹ, hy vọng có thể chuyển đến nhiều người hơn.”

“À, chính là giúp đỡ những người không có tiền khám bệnh đó sao?” Lâm Phàm hỏi.

“Đúng vậy.” Chị gái nói.

Tổ chức quỹ của bọn họ công chính minh bạch, đã cứu giúp được rất nhiều người, đa phần số tiền đều là tiền từ thiện quyên góp từ ngoài xã hội.

“Đây là ông Trương, bạn thân của tôi. Chúng tôi đều rất thích giúp đỡ người khác.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: “Không sai, giúp người làm niềm vui có thể khiến cho chúng tôi vui vẻ hơn.”

Chị gái nói: “Tôi có thể nhìn ra hai người thích giúp đỡ người khác, nếu không thì cũng sẽ không quyên góp tiền.”

Lâm Phàm cười rất tươi, anh thích người khác khen anh và ông Trương.

“Cô cũng vậy, tôi có thể nhìn ra trái tim cô rất lương thiện, là một người tốt.”

Anh có năng lực này, có thể nhìn thấu trái tim của người khác.”

Sau đó.

Chỉ thấy Lâm Phàm và ông Trương châu đầu ghé tai, lén lút nói gì đó.

Cuối cùng, giống như là đã đưa ra một quyết định nào đó.

“Cái này cho cô.”

Lâm Phàm đưa một cái thẻ ngân hàng cho chị gái.

“Đây là?” Chị gái rất tò mò.

Bọn họ thấy người khác quyên tiền đều là tiền mặt, chưa từng thấy có người nào cầm thẻ ngân hàng ra. Không lẽ là muốn quẹt thẻ sao?

Nhưng mà…

Bọn họ chưa từng quẹt thẻ bao giờ.

“Trong này còn có chút tiền, tôi và ông Trương mong có thể giúp được nhiều người hơn.”

“Mật khẩu thì ở đằng sau, đừng quên đó.”

Bọn họ vẫy tay với chị gái, sau đó đi về phương xa.

Chị gái sửng ra tại chỗ.

Đến khi phản ứng lại thì đã tìm không ra hai người đó nữa.

Bên cạnh có một máy rút tiền tự động.

Cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Đến trước máy rút tiền.

Đút thẻ.

Nhập mật khẩu.

Màn hình thay đổi, kiểm tra số dư.

Trong nháy mắt.

Khi chị gái nhìn thấy một dãy số thì mắt trợn tròn, không dám tin mà đếm số trên màn hình.

“Một, mười, trăm… trăm triệu.”

Bịch!

Chị gái giống như bị hoảng sợ, ngã ngồi dưới đất. Nói thật, cô thật sự bị dọa sợ rồi. Đã lớn đến vậy rồi, nhưng cô chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.

Miễn cưỡng đứng dậy.

Che miệng.

Nước mắt chảy tí tách.

Không phải là cảm động khóc.

Mà là bị dọa khóc.

Rút thẻ ra, vội vàng chạy ra ngoài. Cô muốn tìm lại hai người đó, trả cái thẻ ngân hàng này lại cho bọn họ. Thật sự là quá nhiều, nhiều đến mức khiến cho người ta sợ hãi.

Chỉ là tìm một vòng đều không thấy người đâu.

Trong biển người mênh mông lại có thể đi đâu tìm. Đương nhiên, nếu như cô có xem livestream của Tôn Hiểu, thì có thể biết được người vừa đưa thẻ cho cô rốt cuộc là ai.

Bộ phận đặc biệt.

Kim Hòa Lị vẫn bận rộn như cũ. Với sự xuất hiện của cường giả Tinh Không, tình hình bên phía núi Trường Bạch trở nên tồi tệ hơn. Theo sự giám sát của vệ tinh, địa thế bên đó xảy ra biến hóa, mỗi ngày đều đang thay đổi.

Cốc cốc!

Có người gõ cửa.

“Mời vào.”

Kim Hòa Lị nhìn thấy bọn họ thì có hơi ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ bọn họ sẽ đến.

“Có chuyện gì không?”

Hai người này là trụ cột của bộ phận đặc biệt. Ngoài mặt thì tỏ vẻ như không phải, nhưng trong lòng bọn cô đều hiểu rõ, đó là thần thủ hộ thật sự, là sự tồn tại vững chắc tuyệt đối.

Nếu như không có Lâm Phàm, có quỷ mới biết hiện tại sẽ là cái tình trạng gì.

“Chúng tôi đến đây là muốn nói với cô một chuyện. Lần trước không phải đã mượn tiền của cô sao. Chúng tôi muốn trả cho cô. Nhưng vừa rồi chúng tôi nhìn thấy hoạt động quyên góp ngoài đường, chúng tôi đã quyên hết tất cả tiền rồi, vì vậy tiền nợ cô, chúng tôi muốn thêm một thời gian nữa.”

Lâm Phàm có hơi ngại ngùng nói.

Anh đã bàn bạc với ông Trương, lúc ấy nên giữ lại ít tiền để trả dứt đi.

Nhưng lúc đó không nhớ tới.

Đợi đến khi nhớ tới thì cũng đã đến bộ phận rồi.

Kim Hòa Lị rất bất đắc dĩ.

Cô ta vốn còn tưởng là chuyện gì lớn lắm, nhưng không ngờ lại là những chuyện nhỏ nhặt này. Nếu như không phải Lâm Phàm nhắc đến, cô ta cũng đã quên mất rồi.

“Tôi cũng không để ý.” Kim Hòa Lị nói.

Đến địa vị này của cô ta, trong đầu đều là nghĩ những chuyện làm sao để giải quyết được tộc Tinh Không, vả lại về phía Tà Vật cũng không thể sơ suất, có thể biến mất không còn chút tung tích trong nháy mắt, tuyệt đối là vấn đề lớn.

Hiện tại cô ta đang tìm kiếm chính là vấn đề quan trọng trong số đó.

“Không… cô không để ý, nhưng mà chúng tôi vẫn luôn để ý.” Lâm Phàm nói.

Kim Hòa Lị muốn nói không sao, các anh có thể đi làm việc trước. Nhưng vừa rồi cái đầu bận rộn có chút mê man, ngược lại muốn trò chuyện với bọn họ, hít thở không khí, thả lỏng một chút.

“Các anh đã quyên góp bao nhiêu?”

“Một trăm triệu.”

“Bao nhiêu?”

“Một trăm triệu.”

Kim Hòa Lị trợn mắt nhìn Lâm Phàm, giống như là thấy quỷ. Nói thật, đây là điều cô ta không ngờ tới.

Trên người có một trăm triệu, mà ngay cả một nghìn tệ của tôi cũng trả không nổi, nói ra cũng có thể cười chết người mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận