Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 179: Má! Phân bắn ra rồi (2)

Không bao lâu sau.

Nhân viên cầm bảng số liệu, liếc mắt xem qua một cái, bình thường không có gì kỳ lạ, giống như không có gì đặc biệt, chỉ là người trẻ tuổi có thể được sếp coi trọng, không nên như vậy.

Hay là tinh thông cái gì.

"Sếp, số liệu đều ở đây."

"Ừ, cũng kiểm tra cho ông ấy một chút đi." Người đàn ông một mắt nhận lấy tài liệu số liệu phân tích, không vội vã xem, mà là cũng để cho ông già Trương kiểm tra một chút, tiếp theo đó cúi đầu nhìn tà vật gà trống đang rụt đầu.

Hắn cũng không thèm để ý.

Theo sau đó là nghiền chết sự tồn tại.

Nếu không phải việc trao đổi với hai vị bệnh nhân tâm thần trước mặt này có chút phức tạp, hắn cũng sẽ không dung túng cho sự xuất hiện của tà vật bên trong cục đặc biệt này.

Tà vật gà trống cảm nhận được ánh mắt của đối phương.

Cúi thấp cái đầu cao ngạo, khuất phục trước cường giả.

Nó luôn luôn ghi nhớ trong lòng rằng bản thân là nội ứng, là anh hùng trong mắt tà vật, tất cả những cực khổ hiện tại đều là vì sự thắng lợi trong tương lai của tà vật.

Ánh mắt của ngươi ngập tràn sự miệt thị.

Nhưng ngươi hãy vui lòng nhớ kỹ, một ngày nào đó vuốt gà của ta sẽ dẫm nát mặt của ngươi, dùng ánh mắt cao ngạo tương đương nhìn xuống ngươi.

Đây là độc thoại của một con tà vật gà trống chỉ biết đẻ trứng.

Người đàn ông một mắt lật xem số liệu trong tay.

Hơi nhíu mày, thể hiện cho sự việc này là điều hoàn toàn không ngờ tới.

"Không thể nào."

Hắn lật xem, số liệu các mặt đều biểu hiện đối phương giống như người thường.

Nếu là người khác, hắn đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều.

Nhưng hắn biết Lâm Phàm chắc chắn không phải người thường, video đã xem qua rất nhiều lần, lực đạo kia, sức mạnh kia chắc chắn không phải thứ người thường có thể có được.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm.

Chỉ thấy Lâm Phàm mỉm cười với hắn, nụ cười tươi ấm áp, dần dà lại khiến cho người khác cảm thấy một vẻ âm trầm, giống như vai diễn biến thái trong phim điện ảnh, vừa nhìn đã biết người này không phải người tốt.

Người đàn ông một mắt tiếp tục lật xem.

Lâm vào trầm tư.

Cái này có vấn đề.

Tiếp theo đó.

Số liệu của ông già Trương cũng xuất ra, giống y như của Lâm Phàm, đều rất bình thường.

"Thật sự cần mình thử lại lần nữa sao?"

Khi vừa nghĩ tới điều này.

Hắn liền cảm thấy rất khủng bố.

Là hắn ngồi trên địa vị cao này quá lâu rồi, có suy nghĩ cô đơn mà rút lui, hay là hắn thật sự chính là một tền muốn chết.

Chỉ chốc lát sau, đã đánh nát ý tưởng này.

Kiểm tra thì đã kiểm tra rồi.

Nhưng hắn sẽ không khinh địch mà dễ dàng từ bỏ như vậy.

"Theo tôi qua đây."

Người đàn ông một mắt có suy nghĩ mới.

Phòng kiểm tra rất lớn.

Đủ để chứa mấy nghìn người.

Có một đường chạy là chuyện rất bình thường.

"Nhìn thấy đường chạy này chưa, hai người thử xem, có thể làm được một ngàn mét trong một phút không?" Người đàn ông một mắt nói.

Lâm Phàm nói: "Chạy bộ sao?"

Ông già Trương nói: "Tôi không thích rèn luyện sức khỏe."

Hai người liếc nhìn nhau, tiếp theo đó cười hì hì nói: "Chẳng qua chúng tôi có thể thử một lần."

Người đàn ông một mắt biết rõ bọn họ là người bệnh, đã sớm quen với phương thức quái dị của bọn họ rồi.

"Bắt đầu đi."

Hắn chính là muốn để bọn họ tiến hành kiểm tra toàn diện.

Bất kể như thế nào.

Đều phải kéo năng lực của bọn họ ra ngoài, nghĩ tới hắn thân là lãnh đạo của cục đặc biệt, nếu đến năng lực của thành viên cũng không biết, thì chính là một sự thất trách.

Hắn khoanh hai tay đứng đó nhìn Lâm Phàm và ông già Trương.

Hai người bắt đầu chạy.

Không có tốc độ khiến hai mắt người khác phải sáng ngời như hắn đã nghĩ.

Rất bình thường!

Rất bình thường!

Chạy, chạy, tình huống bất ngờ xảy ra.

Ông già Trương không cẩn thận té ngã, giống như va phải đầu gối, "Lâm Phàm, ông chạy không được rồi, ông mệt quá."

Mí mắt của Người đàn ông một mắt nhảy lên, chơi hắn sao, mới chạy được chưa đến hai trăm thước mà người đã kêu mệt chết rồi, hắn rốt cuộc có phải ngu đến xuẩn rồi, vậy mà lại tiêu tốn thời gian với bọn họ ở đây.

Hắn không xoay người rời đi.

Mà là tiếp tục nhìn.

"Cháu cõng ông." Lâm Phàm ngồi xổm xuống trước mặt ông già Trương, "Ông yên tâm, cháu sẽ không vứt bỏ ông đâu."

Tình cảnh cảm động khiến người khác rơi nước mắt như mưa.

Khóe miệng của người đàn ông một mắt âm thầm run rẩy một chút.

Không có phản ứng gì.

Tiếp tục quan sát.

Người vây xem ngày càng nhiều.

"Ồ! Hai vị kia do chính sếp dẫn tới, tôi tò mò tới bộ phận nhân sự hỏi thăm Feiya, muốn biết lai lịch của bọn họ, chỉ là Feiya nói với tôi, cô ấy cũng không biết, sếp toàn quyền tiếp nhận."

"Theo lý mà nói người ta phải rất lợi hại, chỉ là nhìn thấy tình huống anyf hình như đến cả người thường e là còn lợi hại hơn so với bọn họ."

"Tốc độ này, tôi không thể hiểu được."

"Sếp có lý của sếp, chúng ta xem là được rồi."

Bọn họ có chút thất vọng với một màn trước mắt, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy tốc độ như tia chớp, nhìn thấy tốc độ chạy chậm có thể so với ốc sên, thật không thú vị.

Chỉ là cho dù như vậy.

Vẫn rất có nhiều người xem như trước.

Bọn họ đang chờ đợi.

Mà có một bộ phận nhỏ cũng không phải chờ đợi, tu luyện lâu như vậy, nhìn thấy một màn ấm áp như vậy, trong lòng cũng thấy ấm áp.

Mười phút sau.

Rốt cuộc tới điểm cuối cùng rồi.

Lâm Phàm ngồi chồm hỗm nhẹ day đầu gối của ông già Trương, hết lòng quan tâm, "Còn đau không?"

"Đau!"

"Cháu tiếp tục day day, không sao đâu, rất nhanh sẽ tốt thôi."

"Ừ."

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận