Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1276: Đây chính là ma pháp trong truyền thuyết sao?

Đây chính là ma pháp trong truyền thuyết sao?

Ryn lo lắng Lâm Phàm không cầm được đại kiếm cho nên trực tiếp giúp Lâm Phàm đặt đại kiếm trên bàn rèn, sợ đối phương lúc rút thanh kiếm ra tốn nhiều sức lực, cuối cùng không cầm nổi búa.

Lâm Phàm nghĩ đến lát nữa nên sửa như thế nào, sau đó hiếu kỳ nói: “Ma Pháp sư thi triển Ma Pháp như thế nào vậy?”

“Anh có hứng thú với Ma Pháp sao?” Ryn hỏi.

Quả nhiên.

Người ở địa phương nhỏ bé như thế này đều rất hiếu kỳ về Ma Pháp.

Đâu giống như ở thành phố lớn, đâu đâu cũng có thể gặp Ma Pháp sư, không nổi tiếng lắm, ngoại trừ người có thể thi triển Ma Pháp cao giai mới được người khác tôn kính và coi trọng.

Đi đến ngôi làng này thực sự rất tốt.

Có thể để cho bọn họ làm ra vẻ một phen.

Thực sự là một chuyện rất vui vẻ.

“Ừ, rất thú vị, cảm giác vô cùng thần bí.”

Những gì Lâm Phàm nói đều là sự thật, trong một giấc mơ khác, sau khi đã tạo được thói quen tốt là đọc sách thì anh một mực muốn theo đuổi chân lý.

Muốn hiểu cặn kẽ những điều anh chưa nắm rõ.

Mở rộng vốn hiểu biết của bản thân.

Trở thành một vị bác học đa tài, dù sao thì trong tương lai cũng muốn cùng vợ mình sinh một đứa con, anh hy vọng trong mắt con mình anh sẽ là một người bố thật xuất sắc chứ không phải một người bố vô dụng, bất tài.

Lúc này.

Lâm Phàm vừa nắm thanh kiếm lớn trong tay, vừa chăm chú lắng nghe những điểm kiến thức mà Ryn sắp nói.

“Tám mươi!”

“Tám mươi!”

Rất biết cảm âm, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã nắm chắc những tiết tấu này thì thực sự rất tốt, cực kỳ có thiên phú trong phương diện học tập, anh tin rằng chỉ cần cố gắng nghiên cứu, chắc chắn sẽ tạo ra được thứ vũ khí lợi hại nhất.

Bước vào con đường làm thợ rèn này, càng đi lại càng xa.

Cuối cùng cũng trở thành người thợ rèn được người người kính trọng.

Ryn nói: “Tôi không phải là ma pháp sư, theo lý thuyết thì nên để hai vị ma pháp sư kia nói cho anh nghe, nhưng họ không thích nói về những vấn đề này, để tôi nói chuyện với anh đi, dù sao thì anh cũng tu sửa vũ khí cho tôi, tôi cũng phải cảm ơn anh cho đàng hoàng.”

“Ma pháp sư là một sự tồn tại vô cùng kỳ bí, yêu cầu dành cho những người học ma pháp rất cao, nếu anh có thiên phú thì có thể trở thành một ma pháp sư, nhưng nếu anh không có thiên phú thì rất lấy làm tiếc, dù anh có nỗ lực bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể trở thành một ma pháp sư được.”

“Ma pháp là năng lực mượn dùng những nguyên tố tinh linh của trời đất, cũng có thể nói là năng lực nương nhờ vào nơi thần linh, đó là cách giải thích đơn giản nhất.”

Ryn cảm thấy bản thân là một người rất dễ được người khác khen ngợi.

Được tâng bốc thì tâm trạng lại vô cùng tốt.

Tâm trạng tốt thì lại thao thao bất tuyệt với người khác về những chuyện ngay cả bản thân anh ta cũng không làm được.

“Nguyên tố tinh linh của trời đất, tinh linh… Những thứ vô cùng thâm sâu.” Lâm Phàm cảm thán, chỉ là những thứ này đã chạm đến điểm mù của anh, anh rất hứng thú với ma pháp, muốn được thử một lần.

Nhưng bây giờ anh đang phải rèn sắt, việc này yêu cầu phải hết sức tập trung, không thể có sai sót, nếu không thì thật có lỗi đối với sự tin tưởng của người ta, hơn nữa anh còn phải lý giải những kiến thức liên quan đến ma pháp.

Tay nghề của Lâm Phàm trong lĩnh vực rèn sắt này cũng chưa được coi là quá phong phú, vì vậy, để chế tạo ra tuyệt thế thần binh là chuyện không thể.

Anh nghĩ thầm.

Anh là một người thanh niên giỏi giang, thực lực thực sự rất tốt, ở ngoài lăn lộn tích lũy kinh nghiệm chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu đã như vậy…

Lúc nghĩ đến đây.

Lâm Phàm không nói gì thêm, mà nắm chuôi kiếm trong tay, truyền năng lực hỏa diễm vào cây kiếm đó, hy vọng vào lúc anh gặp nguy hiểm thì nó có thể cứu anh một mạng.

Chỉ làm được đến đây thôi.

Điều duy nhất khiến anh nuối tiếc là, chất lượng của thanh kiếm này thực sự rất kém, chẳng chống đỡ được bao nhiêu.

Không lâu sau.

m thanh trong trẻo truyền đến.

“Tốt lắm.” Lâm Phàm dừng tay, nhìn đối phương với nét mặt đầy ý cười, sau đó đứng sang bên cạnh để Ryn kiểm tra thanh kiếm.

Ryn cầm thanh kiếm trong tay, xem xét kỹ lưỡng, gương mặt anh ta lộ ra vẻ sửng sốt, nói: “Rất tốt, tay nghề của anh thực sự rất tốt, nếu anh có thể thay đổi được hoàn cảnh ở đây thì khi đến thành phố lớn sẽ không sợ chết đói.”

“Vậy sao?” Lâm Phàm tươi cười nói.

Ryn đáp: “Đương nhiên rồi, tôi chính là một chiến binh hùng mạnh, từ trước tới nay chưa từng nói dối bao giờ.”

Tâm trạng Lâm Phàm vô cùng tốt, anh sung sướng vì được người khác khen ngợi, tuy là không thích bằng khi được ông Trương hay vợ khen, nhưng cảm giác lúc này thực sự không tệ.

Đối với thôn xóm nơi đây mà nói, bọn họ cũng chỉ là khách qua đường, từ khi thôn chuẩn bị những vật tiếp tế này anh đã nói lời từ biệt với trưởng thôn rồi.

Lúc chia tay.

Ryn vỗ vai Lâm Phàm nói: “Kỹ thuật rèn sắt của anh thực sự rất tốt, cố gắng luyện tập đi, biết đâu trong tương lai anh sẽ trở thành thợ rèn được các chiến binh yêu thích nhất.”

“Cảm ơn.” Lâm Phàm gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng chăm chỉ luyện tập kỹ thuật rèn sắt của mình, hy vọng cậu cũng thuận buồm xuôi gió.”

Cổng thôn.

Mọi người nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi.

Trưởng thôn cảm thán nói: “Không biết thôn chúng ta bao giờ mới xuất hiện một vị ma pháp sư, nếu thực sự xuất hiện ma pháp sư thì quá tốt rồi.”

Thôn xóm nho nhỏ có thể xuất hiện một vị ma pháp sư.

Là chuyện hết sức may mắn.

Nhưng… Hy vọng này là vô cùng mong manh.

Ryn vẫn còn có điều chưa nói, xác suất xuất hiện ma pháp sư trong dân thường là rất thấp, phần lớn ma pháp sư đều sẽ tìm một ma pháp sư khác để kết hôn, thế hệ tiếp theo được sinh ra mới có cơ hội lớn hơn để trở thành ma pháp sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận