Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 343: Tại sao tôi lại có cảm giác bị phớt lờ thế này? (2)

Bởi vì sự xuất hiện của tiểu bối, mưu đồ giữa cả hai người bọn họ chỉ đành kết thúc tại đây, nếu bị hắn biết được thì còn mặt mũi nào nữa.

"Cái này của cháu là sao đây?" Độc Nhãn Nam chỉ vào đống mảnh vụn trên bàn hỏi, thanh kiếm này được trụ sở chính dùng nguyên liệu kim loại đặc biệt tạo thành, sắc bén, cứng rắn, cho dù cường giả cấp Trấn Thành cũng chưa chắc có thể hủy hoại nó thành ra vậy.

Mà hiện tại đứt thành nhiều mảnh nhỏ như vậy, chỉ có thể nói có chút lợi hại đấy.

"Chú, chuyện này hơi dài dòng, các chú nghe cháu nói từ đầu nhé, sự tình là như vậy, cháu ở Hạ Đô nghe thấy tin thành phố Duyên Hải có tà vật hoành hành. Cháu vừa nghe, làm sao có thể nhịn được chứ? Các chú cũng biết cháu có một trái tim hành hiệp trượng nghĩa mà, cho nên cháu đã đặt vé máy bay trực tiếp bay đến thành phố Duyên Hải ngay."

"Lúc trên đường đến đó, cháu ngửi được mùi của tà vật, liền bật người hướng tới tà vật đuổi theo, vốn sẽ phải giết chết thứ tà vật đó, nhưng không ngờ lại bắt gặp được một tên kia, cũng không biết là lai lịch gì mà lại có thể làm cho thanh kiếm của cháu vỡ vụn mất đi."

"Chú, chú phải báo thù cho cháu, cái loại hành vi bao che tà vật như vậy quả thật là rất quá đáng.”

Nói đến chỗ đau lòng.

Từ Tử Hạo cũng không biết nên nói gì nữa.

Nhìn thấy thanh bảo kiếm yêu quý bị hủy hoại thành ra thế này, lòng của cậu ta đau như cắt.

Độc Nhãn Nam trong lòng giống như đang nghĩ đến cái gì đó.

"Bộ dạng của tà vật ra sao?"

Ông ta hỏi thẳng.

Dám cả gan như vậy thì chỉ có tà vật bên cạnh của Lâm Phàm thôi.

"Bộ dạng như con gà vậy."

Độc Nhãn Nam và Hách Nhân liếc nhau.

Quả thế.

"Còn có một con tinh tinh."

Có thể làm cho Từ Tử Hạo cảm nhận được áp lực cũng chỉ có mỗi con tinh tinh lớn đó thôi.

"Tinh tinh?"

Độc Nhãn Nam nghe vậy, trong lòng ngàn lần kinh ngạc, tại sao lại có một con tinh tinh vậy nhỉ? Đáng lẽ chỉ có một con tà vật Công Kê thôi chứ, con tà vật đó rất yếu, cũng biết là bị Lâm Phàm thu nhận về làm vật cưng thôi.

Hiện tại cả bộ phận đặc biệt dường như đều biết rằng con gà đó là tà vật rồi, trong lòng đều có tính toán, bình thường gặp được cũng sẽ phòng hờ, tuyệt đối sẽ không để cho con gà đó lấy được bất cứ tin tức nào trong Bộ phận đặc biệt cả.

Độc Nhãn Nam mỉm cười nói: "Nếu là như vậy, chú đây chỉ có thể nói cho cháu biết, người thanh niên mà cháu bắt gặp chính là Lâm Phàm, biết anh ta không?"

"Không thể nào, đó chính là Lâm Phàm sao? Cháu cảm thấy anh ta dường như có bệnh vậy." Từ Tử Hạo không dám tin.

Nói đến trọng điểm.

Trong lòng Độc Nhãn Nam và Hách Nhân đều khen sự tài giỏi của cậu ta, vừa tới thị trấn Duyên Hải, mới gặp mặt dối phương lần đầu tiên mà đã biết người đó có bệnh, đôi mắt này cũng được đấy.

Độc Nhãn Nam nói tiếp: "Con gà đó đúng thật là tà vật, nhưng mà là thú nuôi của anh ta, chú nghĩ hai người đúng là có gì đó hiểu lầm rồi."

"Được rồi, nhưng còn con tinh tinh đó là chuyện sao đây? Theo cháu thấy, thực lực của con tinh tinh đó ít nhất cũng cấp 7, 8." Từ Tử Hạo cảm giác quy tắc của Bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải có chút sơ sài.

Thành viên nuôi dưỡng thú cưng là chuyện rất bình thường, nhưng tại sao lại nuôi tà vật chứ?

"Con tinh tinh mà cháu nói là có ý gì?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Hiện tại cái ông ta quan tâm nhất chính là con tà vật Tinh Tinh mà Từ Tử Hạo nói tới.

Có thể đạt tới cấp 7, 8.

Vấn đề này có chút nghiêm trọng.

Hơn nữa phòng theo dõi giám sát còn không có phát hiện được, tức là năng lực che giấu của con tà vật này rất mạnh.

"Chỉ là một con tà vật, nhìn trông có chút lợi hại thôi. Nhưng mà chú này, hiện tại chuyện đó không quan trọng. Chú xem thanh kiếm của con sao đây?" Từ Tử Hạo vốn còn đang nghĩ muốn làm màu ở thị trấn Duyên Hải.

Nhưng không ngờ rằng chuyện lại thành ra thế này.

Độc Nhãn Nam hỏi rõ địa điểm và cùng Hách Nhân nói chuyện qua điện thoại rồi đi đến phòng theo dõi giám sát.

"Chú, chú..."

Từ Tử Hạo cảm giác rằng vị trí của anh ta ở đây có chút không hợp lắm, bất kể nói như thế nào, anh ta cũng là từ xa đi đến đây cơ mà? Lại không những không hỏi han, cũng không xem anh ta ra gì cả.

Anh ta đến thành phố Duyên Hải là để giúp các vị đối phó tà vật đấy!

Trước tiên không nói gì khác.

Ít nhất cũng mời anh ta đi đến mấy nhà hàng cao cấp để dùng bữa đi chứ?

Sau đó, Từ Tử Hạo nhìn thấy Hách Nhân, mỉm cười nói: "Chú Hách, đã lâu không gặp, cháu nhớ chú lắm."

"Phải không?" Hách Nhân vỗ vai Từ Tử Hạo: "Hay là chú mời cháu đi ăn cơm?"

"Sao lại để chú tốn tiền thế chứ?" Từ Tử Hạo làm bộ khách khí nói, anh ta cảm thấy bản thân cũng có chút mặt mũi. Chuyện của chú Hách anh ta cũng có biết, đừng nhìn là ở thành phố Duyên Hải, lúc trước còn ở Hạ Đô, chú Hách cũng rất có tiếng tăm đấy.

Hách Nhân cười: "Có gì đâu mà tốn hay không chứ? Chú mời cháu đi căn tin của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ăn một bữa thật ngon, coi như tẩy trần cho cháu."

Sấm sét giữa trời quang!

Khó có thể chấp nhận được.

"Không cần khách khí, hiện tại cháu chỉ muốn sửa lại thanh bảo kiếm của cháu thôi, chú không cần lo cho cháu đâu! Cháu có thể tự chăm sóc cho bản thân được." Từ Tử Hạo vội vàng xua tay nói.

Nếu là đi đến nhà hàng sang trọng thì anh ta tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Nhưng mà hiện tại là đi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì không thể chấp nhận được.

Chú đúng là xảo quyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận