Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 596: Khả năng nhìn người của mình, khoe cả đời cũng không hết (3)

Xem ra, với Lâm Phàm, thực lực của Tử Thần mạnh hơn rất nhiều so với Hải Thần, mà hơn nữa cũng không phải chỉ lợi hại hơn một tí.

Hải Thần: Đó không phải thân phận thật của ta.

Nuchir cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng trong lòng, tất cả đều đã khôi phục lại tình trạng trước kia, đáng tiếc, đau lòng vì có nhiều người dân đã chết, nhưng đất nước chưa bị tiêu diệt là tốt rồi.

Lâm Phàm đấu với Tử Thần một trận, cuối cùng cũng đánh bại đối phương, anh nghĩ đã đến lúc cần phải quay về rồi, anh cảm thấy hoàn cảnh xung quanh có chút xa lạ.

Thời gian anh ở trong mộng gần như đã mười mấy năm.

Còn có một cảm giác tự nhiên nữa.

Mở rộng đôi tay cảm nhận loại tự nhiên này.

“Chúng ta ở đây chơi được không, tôi lần đầu được đến đây.”

Tiểu Bảo bày ra dáng vẻ tội nghiệp, để Lâm Phàm xoa đầu, anh chỉ có thể nói: “Được.”

Tiểu Bảo thân là cậu chủ con nhà giàu, chỉ khi ở trước mặt Lâm Phàm, cậu ta mới thể hiện ra dáng vẻ thấp kém như thế.

Đối với ân nhân cứu nước, Nuchir chắc chắn sẽ tiếp đãi rất tốt, tuy là đất nước đã phải chịu tổn thất rất lớn, dân chúng tử thương nhiều vô số kể, nhưng người ta đã cứu bọn họ, lại còn bảo vệ đất nước của ông ta, đương nhiên là phải đối đãi với anh thật tốt.

Bản thân ông ta cũng có thể hiểu.

Dân chúng cũng có thể hiểu.

Đêm đó.

Nước Tân Đức tổ chức tiệc mừng.

Bề ngoài có vẻ không quá long trọng, nhưng vô cùng thịnh soạn, Nuchir thực sự tiếp đãi anh với tư cách là vị khách tôn quý nhất.

“Lạc đà…”

Tiểu Bảo chỉ vào đầu lạc đà nói.

Ông Trương hiếu kỳ: “Cậu có cảm thấy nó rất đáng yêu không?”

Ùng ục!

Bụng của ai đó réo lên rồi.

Ông Trương ôm bụng.

“Hơi đói.”

Lâm Phàm nói: “Vậy thì chúng ta có thể ăn nó.”

Tiểu Bảo đáp: “Không thể ăn lạc đà được, chúng được sử dụng như phương tiện giao thông mà.”

Áo Lai Mỗ bên cạnh mỉm cười nói: “Anh bạn, lạc đà của chúng tôi bên này có thể ăn được, chỉ là người bình thường không được ăn thôi, chỉ khi vị khách tôn quý nhất đến đây mới được thưởng thức loại mỹ vị này.”

“Hơn nữa, con lạc đà này là do chúng tôi dày công chăm nuôi, nên thịt sẽ mang hương vị vô cùng tuyệt vời.”

“Đợi lát nữa là chúng ta có thể thưởng thức rồi.”

Tiểu Bảo nghe câu hiểu câu không, nhưng rất nhanh hiểu ý.

Cậu ta lấy điện thoại di động ra.

Chụp vài bức ảnh.

‘Lạc đà đáng yêu sắp bị ăn thịt rồi, khóc… Nhưng có chút chờ mong.’

Vòng bạn bè của Tiểu Bảo luôn là một ẩn số.

Khoảnh khắc bức ảnh được đăng lên.

Đã có người nhắn lại rồi.

Người hầu số 1 của ca 3 sát vách: ‘Wow… anh Bảo thật đẹp trai.’

Người hầu số 2 của ca 4 sát vách: ‘Lạc đà á, bọn tôi chưa được ăn bao giờ.’

Đối với Tiểu Bảo mà nói.

Cậu ta rất ít khi đăng lên vòng bạn bè.

Chủ yếu là do bạn bè trên đó hơi ít.

Hơn nữa mọi thứ cậu ta đăng lên đó đều nhận được lời khen.

Không thú vị cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tà Vật Công Kê nhìn con lạc đà đần độn kia, loài vật thật đáng thương, chút nữa là bị ăn thịt rồi mà không biết gì, vẫn rất vui vẻ.

Nó cảm thấy lo lắng một cách sâu sắc cho tương lai của Tà Vật.

Chúng nó còn có tương lai sao?

Không…

Nhất định là có.

Chỉ cần Tà Vật Công Kê nó ở đây, bất kỳ khó khăn nào cũng không thành vấn đề.

Thành phố Duyên Hải.

Độc Nhãn Nam cảm thán.

“Thực sự là quá lợi hại, Tử Thần cũng bị tiêu diệt, may mắn là Long Quốc chúng ta có cao thủ.”

Nghĩ đến việc có thể phát hiện ra Lâm Phàm.

Ông ta cảm thấy tự hào sâu sắc với khả năng quan sát của mình.

Ông ta đúng là Bá Nhạc.

Vậy mà lại có thể phát hiện ra nhân tài giữa hàng trăm triệu người, đây là công lao có khoe cả đời cũng không hết.

Ngày ba tháng bảy!

Lại là một ngày tốt đẹp.

“Tạm biệt!”

Lâm Phàm vẫy tay với người đang tiễn mình.

Nuchir nhìn Lâm Phàm đầy cảm kích.

“Có cơ hội thì đến chơi nhé.”

Ông ta muốn tạo mối quan hệ tốt với Lâm Phàm, hoặc là sắp xếp cho Lâm Phàm một chức quan vinh dự cao nhất, nhưng không ngờ rằng đối phương lại giống như nhu yếu phẩm không mời vào được.

Khi nhìn vào cậu, khuôn mặt hơi mỉm cười.

Giống như tạo ra mối quan hệ rất tốt.

Nhưng cho người ta cảm giác quả thật là như vậy.

Cuối cùng.

Nuchir đã buông bỏ rồi.

Ông ta đã không muốn nhiều như vậy, trước hết hãy tạo một mối quan hệ bạn bè tốt giữa hai bên thì tốt rồi.

Khi buổi tiệc kết thúc.

Nuchir có những suy nghĩ không đứng đắn mang tính cơ hội, ví dụ như để cháu gái nhà mình đi giao tiếp với đối phương, có lẽ sẽ vừa ý đấy, nhưng không ngờ rằng buổi tối ba người họ lại chung một phòng, hai người lớn đều rất tốt, mấu chốt là đứa trẻ đó.

Có thể tìm một người cho đứa trẻ không?

Điều đó cũng có chút quá cầm thú rồi đấy.

“Tôi rất thích thịt... của lạc đà.”

Tiểu Bảo thích mùi vị của lạc đà này, cậu ta muốn khi quay về nhà thì yêu cầu người ta sắp xếp một ít, nhưng Nuchir nói với cậu ta, những thứ này đều đặc biệt quý giá, bên ngoài sẽ không bán.

Ý nghĩa rất rõ ràng.

Có tiền cũng mua không được.

Máy bay cất cánh.

Nuchir nhìn về phía xa, cho đến khi máy bay trước mắt biến mất, ông ta khẽ thở dài một hơi, chuyện tiếp theo phải bận rộn rồi, ông ta cần phải chỉnh đốn lại quốc gia, nghĩ đến Tử Thần, trong lòng không rét mà run, thấp thỏm lo âu, thần thật sự quá đáng sợ.

Sức phá hoại quá kinh người.

Nếu như không phải Lâm Phàm giúp đỡ tiêu diệt Tử Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận