Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1018: Viện trưởng, sư đầu hói đó điên rồi (2)

Viện trưởng, sư đầu hói đó điên rồi (2)

Còn là cao nhân có cấp độ rất cao.

Viện trưởng Hách ngày càng cảm thấy đại sư này có vấn đề, đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy có người khen ngợi giáo sư Tinh Không như thế.

Đương nhiên, ông ta là viện trưởng của bệnh viện tâm thần chuyên nghiệp, từ trước đến giờ ông ta đều sẽ không chủ quan mà đánh giá thấp bất kỳ bệnh nhân nào, mà ông ta đều tự mình cảm nhận, động não, suy nghĩ xem lời của bệnh nhân rốt cuộc có lý hay không.

Vì vậy, bây giờ ông ta tạm thời chưa có nhận xét gì.

“Oh!”

Viện trưởng Hách đáp.

Ông ta đã hơi không muốn nói chuyện với đối phương nữa, nên tỏ ra rất hời hợt.

Ý của ông ta rất rõ ràng.

Đó là, đại sư… ông nên đi rồi đấy.

Ông ta là viện trưởng của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, thời gian rất quý báu, từng phút đều đáng giá mấy vạn đấy. Ông muốn nói chuyện với bệnh nhân thì cứ tiếp đi nói, nói chuyện với tôi làm gì.

A Đại nói: “Viện trưởng Hách, không biết tôi có thể ở chung một phòng với thí chủ Tinh Không không?”

Ông ta rất mong đợi, nếu có thể ở chung với thí chủ Tinh Không, thì sẽ có thể có quan hệ thân mật với đối phương. Nếu có thể trao đổi với đối phương, chắc chắn sẽ có thu hoạch.

Viện trưởng Hách khó xử nói: “Không được.”

“Tại sao? Tôi thấy thí chủ Hách ngập ngừng như vậy chắc chắn là có lý do, đừng ngại nói ra, nếu thật sự không được, bần tăng sẽ không hỏi nhiều.” A Đại mềm mỏng hỏi.

Ông ta là một nhà truyền giáo đứng đầu, rất tâm đắc với việc truyền giáo, chín người khác muốn đuổi kịp và vượt qua ông ta là chuyện không thể nào. Các người quan tâm đến số lượng, còn tôi quan tâm đến chất lượng, chỉ cần truyền giáo một người đã có thể đuổi kịp và vượt qua tất cả các người rồi.

Viện trưởng Hách lắc đầu nói: “Phòng mà giáo sư Tinh Không đó ở là phòng VIP quý giá và đặc biệt nhất ở chỗ chúng tôi, là căn nhà nhỏ dành cho một người.”

“Làm phiền thí chủ Hách giúp đỡ.” A Đại nói.

Ngón tay của viện trưởng Hách gõ lên mặt bàn, sắc mặt nghiêm trọng: “Không phải tôi không giúp, mà là rất phiền phức.”

Đã nói đến mức độ này rồi ông ta còn không hiểu sao?

A Đại không tiếp tục hỏi nữa, trái tim linh lung đã nhìn thấu tất cả, cụp mắt do dự suy nghĩ, sau đó cúi đầu cởi sợi dây chuyền đeo trên cổ ra, sợi dây chuyền rất bình thường, quan trọng là thứ treo trên đó không tệ.

Một Như Lai Kim Phật bản nhỏ.

Hai tay A Đại chắp thành hình chữ thập, để Như Lai Kim Phật nhỏ trong lòng bàn tay cầu nguyện, một lúc sau, ông ta để dây chuyền lên bàn rồi đẩy qua.

“Viện trưởng Hách, ngã phật từ bi, bần tăng rất muốn ở chung một phòng với thí chủ Tinh Không.”

Mắt viện trưởng Hách sáng lên: “Cảm ơn ý tốt của đại sư, biết gần đây tâm trạng tôi bất an cần Kim Phật để trấn áp, đợi một thời gian tâm trạng của tôi bình tĩnh lại, sẽ dâng hai tay trả lại.”

Trong lòng A Đại bất lực.

Nơi cần truyền đạo thật sự rất tốt.

Lòng của người phàm đen tối, cần ngã Phật cảm hoá bọn họ.

“Có thể giúp được thí chủ, bần tăng thấy rất vui.” A Đại mỉm cười nói.

Viện trưởng Hách thích những người thế này, ông ta còn chưa nói gì thì đối phương đã biết nên làm gì. Ông ta đã biết lai lịch của hòa thượng này không rõ từ lâu rồi, người bình thường chắc chắn sẽ bị dọa đến nửa chết nửa sống, nhưng đối với ông ta, đây có là gì chứ.

Ông ta mượn chỗ này của tôi truyền đạo, còn tôi âm mưu lấy đồ trên người ông ta… À, nói sai rồi, sao có thể nói là âm mưu, phải là lấy những gì cần lấy, giúp đỡ nhau mà thôi.

Hành lang, phòng bệnh.

Các điều dưỡng và bác sĩ gặp viện trưởng Hách thì đều gật đầu chào.

Bọn họ đều đã được dặn dò rõ ràng.

Chỉ cần nhìn thấy ông ta đi chung với ông sư trọc đầu này thì đừng nói đến chuyện của bệnh nhân.

Trước phòng bệnh.

Thông qua cửa kính thuỷ tinh, viện trưởng Hách nhìn thấy giáo sư Tinh Không đang vùi đầu chăm chỉ làm việc, mặt ông ta nở nụ cười đẩy cửa bước vào: “Giáo sư, nói chút chuyện đi.”

Đối phương không hề để ý đến ông ta.

Viện trưởng Hách biết tình trạng của giáo sư Tinh Không.

Đều là vấn đề nhỏ.

Ông ta đi thẳng vào, cúi đầu nhìn một cái, giáo sư Tinh Không đang vẽ bản đồ Tinh Không. Nói thật là ông ta vẽ rất đẹp, với khả năng hội hoạ thế này, cho dù là những hoạ sĩ giỏi giang thì cũng chưa chắc có thể so được.

“Đại sư này muốn ở chung một phòng với ông, ông có đồng ý không?”

Giáo sư Tinh Không vẫn cúi đầu tiếp tục vẽ.

Giống như không hề nghe thấy lời nói của viện trưởng Hách.

Viện trưởng Hách không gấp gáp, ông ta là người chuyên nghiệp, gặp phải tình huống thế này, tiếp tục truy hỏi là một việc làm ngu ngốc.

“Được, nếu ông đã không nói, tôi xem như ông đồng ý rồi đấy.” Viện trưởng Hách mỉm cười nói.

Có thể không nói, vậy thì dùng cách đơn giản nhất để giải quyết chuyện này.

“Tôi không đồng ý.”

Giáo sư Tinh Không nói mà không hề quay đầu lại.

Viện trưởng Hách kéo đại sư ra ngoài, giang tay ra, bày tỏ sự tiếc nuối.

“Đại sư, ông cũng nghe rồi đấy, ông ta không đồng ý.”

Không đợi đại sư mở miệng, ông ta lại tiếp tục nói:

“Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này tới cùng. Đợi qua một thời gian nữa tình hình có chuyển biến tốt, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy. Bây giờ dây dưa sẽ chỉ khiến ông ấy tức giận mà thôi, vậy thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa, đại sư có hiểu ý của tôi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận