Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 749: Ông cứ nhìn tôi mãi làm gì (2)

Ông cứ nhìn tôi mãi làm gì (2)

Ngô Thắng biết Tiểu Bảo là ai, đó là một tên nhóc rất thông minh. May mà phương thức hợp tác đã bàn bạc xong, cho dù thằng nhóc đó có đến thì cũng không sao.

Tộc Lão muốn hỏi, đi đến nơi nguy hiểm như vậy, mang theo một đứa nhỏ thì có tốt không. Chỉ là ông ta vừa định hỏi, Ngô Thắng đã lắc lắc đầu với ông ta, tỏ ý ông ta đừng hỏi nhiều.

Ngô Thắng nói: “Khi nào chúng ta xuất phát?”

Lâm Phàm nói: “Đợi Tiểu Bảo chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát rồi.”

Nhìn thì có vẻ người nắm quyền là Độc Nhãn Nam, nhưng thực ra người nắm quyền thật sự là vẫn là Lâm Phàm.

Tộc Lão ở một bên nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc tên Tiểu Bảo kia là ai mà lại quan trọng như vậy?”

“Bạn của cậu ta.” Ngô Thăng nói.

Tộc Lão hơi kinh ngạc, có lẽ là không ngờ bạn bè lại quan trọng hơn di tích cổ?

Đây hiển nhiên là chuyện không thể nào xảy ra ở chỗ bọn họ.

Khách sạn.

“Mộ Thanh, tổ chức rất thất vọng với cô. Thời gian dài như vậy, thế mà cô lại không có chút tiến triển. Lúc nãy tôi vừa nhận được mệnh lệnh của tổ chức, yêu cầu cô chủ động đề nghị với Lâm Phàm rằng muốn lấy bảo bối của núi Trường Bạch, bảo cậu ta cho cô một món.” Dao Cơ nói.

Mộ Thanh nhíu mày: “Tôi và anh ấy vẫn chưa đến bước đó, sao anh ấy lại cho tôi chứ?”

Dao Cơ phẩy tay nói: “Đây là mệnh lệnh của tổ chức, không liên quan đến tôi. Còn về việc cô nói thế nào thì đó là chuyện của cô, cô tự mình nghĩ cách đi. Hơn nữa chắc cô đã biết thủ đoạn của tổ chức, cô biết hậu quả của mình nếu không hoàn thành được việc rồi đó.”

Nghĩ đến thủ đoạn của tổ chức, sắc mặt của Mộ Thanh hơi thay đổi.

Bắc Đào làm nội ứng bên cạnh cường giả Tinh Không đúng là có chút thu hoạch, bởi vì ông ta quá giỏi tâng bốc, khiến cho Mục Hạo thấy hứng thú với ông ta và thưởng cho ông ta một vài phương pháp tu luyện cấp thấp.

Mặc dù chỉ là phương pháp tu luyện cấp thấp, nhưng đối với tình hình hiện tại của bọn họ thì đã là bảo bối vô giá rồi.

Ông ta đưa phương pháp tu luyện về nội bộ của tổ chức.

Tổ chức lập tức tập hợp nhóm người bắt đầu phân tích phương pháp tu luyện, tốt nhất là tối ưu đến mức tối đa, sửa cũ thành mới, tạo ra phương pháp tu luyện tốt hơn.

Hội Ám Ảnh điều động một đám cường giả lẻn vào trong núi Trường Bạch.

Tìm kiếm các loại bảo bối.

Đúng là đã bị bọn họ tìm được một ít, mặc dù cấp bậc của những bảo bối đó không cao lắm, nhưng họ đã rất khó gặp được rồi.

Cường giả của các nước đều đổ về đây.

Không ai biết bọn họ đã trải qua những gì.

Nhưng thu hoạch của bọn họ cũng chỉ có vậy.

Núi Trường Bạch giống như một nơi to lớn chứa bảo bối, thu hút mọi người, khiến ai cũng trở nên điên cuồng.

Còn Tôn Hiểu đang tập trung livestream, anh ta thích livestream những trải nghiệm của mình, cũng là đối tượng là các tượng quan tâm đến, bởi vì một vài nội dung trong livestream của anh ta có chút tác dụng đối với bọn họ.

Trên mạng xuất hiện diễn đàn mới.

Chuyên dùng để xếp hạng sức mạnh của các cường giả Tinh Không xuất hiện ở núi Trường Bạch. Mặc dù tư liệu có hạn, nhưng bây giờ, người bỗng chốc ngồi vững ở vị trí đầu tiên là…

Trang Vân.

Thông tin xếp hạng hơi lỗi thời.

Cường giả mạnh nhất nhưng không có trong bảng xếp hạng, Trang Thiên Hành đã bị một chiêu “Phục Yêu Ấn” của Lâm Phàm đánh chết.

Ngày hai mươi sáu tháng bảy!

Ánh mắt của Tộc Lão dừng trên người Tiểu Bảo.

Một đứa nhỏ rất bình thường.

Sức trói gà không chặt, chỉ cần dùng chút sức là có thể giết chết. Nhưng một đứa nhỏ như vậy lại khiến cường giả coi trọng như vậy, thậm chí biết rõ sự tồn tại của di tích cổ mà vẫn chờ đợi vài này, ông ta thật sự không hiểu nổi.

Tiểu Bảo để tóc slicked back, cứ luôn cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.

“Ông cứ nhìn tôi mãi làm gì?” Tiểu Bảo nhíu mày hỏi.

Tộc Lão cười, nếu người khác nói chuyện với ông ta như vậy, thì đã bị ông dạy dỗ một trận từ lâu rồi, không biết lớn nhỏ, càn rỡ như vậy.

“Nhìn xem.”

Tiểu Bảo dựa lên người Lâm Phàm, nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng lại chỉ chỉ trỏ trỏ, mục tiêu chỉ trỏ chính là Tộc Lão.

Lâm Phàm vừa cười vừa nói, còn sờ đầu Tiểu Bảo.

Trong lòng Tộc Lão nghĩ, xem ra quan hệ của bọn họ không bình thường.

Mà càng nhiều hơn là… không biết lần đi di tích cổ này rốt cuộc có thu hoạch gì không.

Hy vọng là bọn họ vẫn chưa đến.

Lần nào có Tiểu Bảo đi theo, hành trình của bọn họ đều rất phong phú đa dạng, những gì nên có thì đều có, giống như có một nhóm nhân viên hậu cần đi theo vậy.

Việc ăn mặc đi lại ở đều rất đầy đủ.

Làm gì giống như đang đi mạo hiểm.

Đây dường như là đang hưởng thụ kỳ nghỉ mà.

Tộc Lão hiển nhiên là có rất nhiều điều muốn nói đối với tình trạng này, nhưng Ngô Thắng đã khuyên ngăn, nói là chuyện này rất bình thường, quen rồi là ổn thôi, đừng dùng suy nghĩ và ánh mắt của người bình thường để nhìn bọn họ.

Ông sẽ cảm thấy không hợp nhau, đến cuối cùng người chịu khổ là bản thân mình mà thôi.

Đừng nói là Tộc Lão không hiểu, thực ra Độc Nhãn Nam cũng rất không hiểu. Cần gì phải vậy, chúng ta là đang đi mạo hiểm để rèn luyện đấy, nhưng đại gia Tiểu Bảo này hiển nhiên là không hề có tính tự giác như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận