Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1163: Cuối cùng tôi cũng đã phát hiện di tích chiến binh ánh sáng. (3)

Cuối cùng tôi cũng đã phát hiện di tích chiến binh ánh sáng. (3)

Thư viện của Học viện Đặc Công sao có thể đặt sách truyện tranh. Ông biết Lâm Phàm, là bảo vệ cổng học viên, xem ra là nhàm chán nên muốn xem truyện tranh giết thời gian. Bây giờ đã có điện thoại, xem bằng điện thoại không được sao?!

Lâm Phàm lễ phép hỏi: “Xin hỏi ở đâu có?”

Quản lý nói: “Đâu trên phố cũng có, tự cậu đi tìm là được."

Lâm Phàm cảm ơn ông: “Cảm ơn.”

Trên đường.

Lâm Phàm tìm kiếm khắp nơi, đúng là đã tìm được quyển sách có liên quan đến chiến binh của ánh sáng, nhưng rất đáng tiếc, cũng rất thất vọng, những quyển này không phải thứ anh ta muốn, thật là khó khăn.

Đi đến ghế dựa nghỉ ngơi, nhìn dòng người đi ngang. Anh ta ngồi xuống lấy điện thoại ra, nghịch điện thoại theo ý muốn. Anh ta vào app bản đồ tìm “chiến binh của ánh sáng”.

Ngay sau đó, trang trượt dài, kéo đến một nơi rất xa.

“Ồ?”

“Di tích của chiến binh của ánh sáng.”

Anh nhìn chữ viết hiện trên bản đồ, cách anh ta hơn sáu trăm cây. Song, ngón tay anh phóng to màn hình ra, quả thật là không nhìn lầm, đúng là “di tích của chiến binh của ánh sáng”. Đối với anh ta đây chính là một phát hiện trọng đại!

Ban đêm, trời tối như mực.

Lâm Phàm mở bản đồ trong điện thoại, xác định phương hướng. Anh ta bay lên trời, bay thẳng đến chân trời, sau đó bay vọt tới hướng đã xác định. Bây giờ anh đang đi tìm “Di tích của chiến binh của ánh sáng”, nơi đó chắc chắn có thứ mà anh ta muốn biết.

Thành phố Phú Dương của Phá Toái.

Tòa thành thị này là thành phố bị quái vật công phá vào tám năm trước, tường vây chỉ cao vẹn vẹn hai mươi mét không ngăn được sự xâm lăng của quái vật. Chỉ trong thời gian rất ngắn ngủi, tòa thành thị này đã bị công phá. Con số thương vong cực kỳ nghiêm trọng, loài người có thể chạy thoát còn chưa tới một phần mười.

Khắp nơi đều là kiến trúc bị tàn phá, nó đã trở thành “nhà” của thực vật.

Lâm Phàm đi trên con phố u tối, chung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tới. Chai lọ rỉ sét loang lổ dễ dàng bị cuốn theo và chuyển động, phát ra một chút tiếng động.

Anh ta bật điện thoại tra địa chỉ. Chỉ còn cách anh ta ba cây số nữa, không mất bao lâu nữa là đến.

Lâm Phàm giơ tay lên, ngón tay bùng cháy lên một ngọn lửa, ánh lửa chiếu sáng hoàn cảnh chung quanh. Nơi này không xinh đẹp như trong tưởng tượng, mà đã trở thành phế tích, chỉ có sự thê lương. Nơi đây đã từng phồn hoa giống như thành phố của anh ta nhỉ?!

Kẽo kẹt!

Có tiếng động truyền đến!

Lâm Phàm nhìn sang bên cạnh, đó là một ngõ hẻm đen kịt. Nó giống như một cái vực sâu tối đen đang mở cái miệng khổng lồ để cắn nuốt sạch sẽ người đi ngang qua.

“Thật là đáng sợ!”

May là ông Trương không ở đây, nếu không ông Trương nhất định sẽ rất sợ hãi. Anh ta biết thứ ông Trương sợ nhất là màu đen, nếu ông Trương ở đây thì anh ta phải đốt một ngọn lửa chiếu sáng cả thành phố này.

Anh ta không để ý đến ngõ hẻm tối đen, tiếp tục đi về phía trước.

Trong phút chốc Lâm Phàm rời đi, trong ngõ nhỏ đen tối lóe ra một ánh sáng đỏ.

Thành phố Phú Dương đã từng phồn vinh giờ đây đã biến thành một thành phố ma đáng sợ, thật là vô cùng đáng tiếc, đây cũng là điều mà tất cả mọi người không ngờ đến.

Ở nơi tối tăm ẩn giấu một nguy hiểm khó lường.

“Ồ!”

Lâm Phàm lại nghe thấy âm thanh nào đó, anh ta quay đầu nhìn lại. Sau lưng chỉ có khung cảnh cô quạnh. Anh trầm tư, ngón tay đung đưa, lúc thì chỉ bên trái, lúc thì chỉ bên phải, đong đưa qua lại.

“Hình như âm thanh đến từ đây.”

Lâm Phàm nhìn về phía ngõ hẻm bên phải, tối đến mức vươn tay cũng không thấy được năm ngón. Ngẫm nghĩ, khi gặp phải chuyện khả nghi, chỉ cần dũng cảm đối mặt thì tất cả bí ẩn đều sẽ bị lột trần.

Cho dù là một nhà mạo hiểm có thâm niên, thấy ngõ hẻm âm u vậy cũng sẽ không tùy tiện đi vào. Đối với bọn họ, nơi tựa nơi này có tỉ lệ tử vong cao nhất. Một là đi, hai là ném một quả lựu đạn có lực công phá cực lớn vào khiến nơi đó nổ tung.

Tạch tạch!

Tiếng bước chân thanh thúy vang vọng trong đêm đen có vẻ chói tai “các bạn”, ngọn lửa rực cháy ở đầu ngón giữa tỏa ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng xua tan tăm tối. Từ khi Lâm Phàm bước vào, ngõ hẻm âm u này đã trở nên sáng sủa, giống như có một vị mục sư cổ xưa giơ cao Thánh kinh, chịu nỗi đau xé gan xé phổi để xua tán hắc ám.

Trong ngõ nhỏ thật sự có gì đó, có lẽ là cảm thấy ánh sáng sắp bao phủ cả ngõ hẻm âm u nên đối phương cảm nhận được uy hiếp, phát ra tiếng gào thét trầm thấp.

Cuối cùng....

Lâm Phàm đã nhìn thấy cuối ngõ hẻm là gì.

Nếu như quân đội Thảo Phạt nhìn thấy quái vật trước mắt, chắc chắn sẽ kêu lên. Con quái vật này gọi là Cách Lực Tư, sức mạnh vô cùng mạnh. Nửa người dưới rất gầy yếu, nửa người trên rất cường tráng, tựa như một một ngọn núi lớn, đầu dữ tợn khủng bố như một tên đồ tể.

Lâm Phàm chào hỏi: “Xin chào!”

Anh ta không thể vì người ta xấu xí mà chán ghét người ta, đây không phải là một cái nết tốt gì cho cam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận