Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 425: Tôi có thể trở thành người đứng đầu, thật sự là nhờ trí thông minh (2)

Ông ta chỉ là thuận tiện hỏi thử. Hách nhân chỉ là viện trưởng của bệnh viện tâm thần mà thôi, hỏi ông ta ai là kẻ phản bội, cũng như hỏi không.

Ting ting!

Nhìn hiển thị cuộc gọi, là Kim Thượng Vũ của tổng bộ.

Độc Nhãn Nam nói: “Sao nhớ đến mà gọi điện thoại cho tôi vậy? Có phải là bên phía tổng bộ có tiến triển gì không? Điều tra ra ai là kẻ phản bội rồi sao?”

Ông ta đã nói chuyện này với người quen và đáng tin của mình.

Tổng bộ có kẻ phản bội, hy vọng họ có thể điều tra rõ ràng.

Nếu như là chỗ khác thì cũng không sao cả, nhưng mà tổng bộ là niềm hy vọng cuối cùng của loài người, cũng là tầng cao nhất của bộ phận.

Hiện tại tổng bộ xuất hiện kẻ phản bội.

Ông ta đều nóng ruột hơn bất cứ ai.

Kim Thượng Võ nói: “Chưa, tôi gọi điện thoại cho anh là muốn nói với anh, bên phía tổng bộ chuẩn bị đưa thành viên hội Ám Ảnh mà anh bắt được đến tổng bộ. Bên phía mấy anh vẫn chưa thẩm vấn ra được bất cứ thứ gì hữu dụng, chi bằng đưa đến tổng bộ.”

Độc Nhãn Nam đối với yêu cầu của tổng bộ đưa ra như vậy.

Luôn cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp.

“Tôi rất nghi ngờ việc làm của tổng bộ. Đưa tù nhân của hội Ám Ảnh đến tổng bộ, tôi sợ trên đường đi sẽ bị bắt cóc. Khả năng này rất cao.” Độc Nhãn Nam lại không phải đứa ngốc, luôn cảm thấy có vấn đề.

Ông ta không yên tâm nhất chính là chuyện này.

Kim Thượng Võ nói: “Nếu như anh không yên tâm, có thể tự mình áp giải đến đây.”

“Giỡn gì chứ, tôi sao có thể rời khỏi thành phố Duyên Hải được. Nếu như tôi rời khỏi thành phố Duyên Hải, còn không phải sẽ rối tung lên sao.” Độc Nhãn Nam nói.

Đây chính là tự tin của Độc Nhãn Nam.

Ông ta đã tự xem mình là thần thủ hộ. Không sai, chính là địa vị cao như vậy.

Kim Thượng Võ nói: “Không phải còn có Lâm Phàm sao. Hiện tại cao thủ mạnh nhất thành phố Duyên Hải cũng không phải anh, có cậu ta trấn giữ, tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Tào lao!

Độc Nhãn Nam muốn tức giận hét vào mặt Kim Thượng Võ, ông đang nghĩ gì vậy hả, vậy mà để cho bệnh nhân tâm thần trấn giữ thành phố Duyên Hải.

Nếu như là Lâm Phàm gặp phải chuyện này, thì còn dễ nói.

Nhưng nhỡ đâu không gặp phải.

Cho dù biết chuyện này.

Cũng chưa chắc cậu ta sẽ chủ động giúp đỡ. Mặc dù tình huống cụ thể không dễ nói, nhưng mà ông ta không dám lấy sự an toàn của cả thành phố Duyên Hải ra đặt cược.

Thấy Độc Nhãn Nam không nói lại, Kim Thượng Võ nói tiếp: “Yên tâm, cũng chỉ có hai tên tù nhân hội Ám Ảnh mà thôi, sao hội Ám Ảnh có thể để ý đến bọn chúng. Vả lại khi chở đi thì chú ý chút, che giấu tin tức, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện.”

Độc Nhãn Nam nói: “Việc này ai quyết định?”

Kim Thượng Võ nói: “Lãnh đạo Từ quyết định.”

Độc Nhãn Nam cầm điện thoại trầm tư. Ông ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, tuyệt đối có vấn đề. Nếu như đưa hai tên tù nhân kia về tổng bộ.

Lúc đó hoàn toàn có thể để bọn chúng đi cùng với Lâm Phàm.

“Tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng tôi cho rằng anh thật sự nghĩ nhiều rồi. Nếu như những tên bắt được là thành viên quan trọng của hội Ám Ảnh, cho dù thế nào cũng sẽ phái cao thủ tự mình đưa đi. Nhưng hai tên này chỉ là thành viên bình thường, không có giá trị cao. Đưa bọn chúng đến tổng bộ, chỉ là muốn mượn kỹ thuật tiên tiến nhất để có được tin tức mà bọn chúng không nói ra mà thôi.”

Kim Thượng Võ biết Độc Nhãn Nam là một tên vô cùng cẩn thận.

Bất cứ chuyện gì đều sẽ làm đến mức không có sơ hở nào.

“Được, hiện tại tôi sẽ đi sắp xếp.”

Độc Nhãn Nam cúp điện thoại.

Trực tiếp đi đến phòng giam.

Những ngày Vu Cửu và Cao Hùng trải qua ở đây không tốt mấy. Thành viên của bộ phận đặc biệt đối xử không thân thiện với bọn hắn cho lắm. Mỗi ngày chỉ cho bọn hắn húp cháo, hoàn toàn là ngược đãi bọn hắn.

Nhưng hết cách.

Ngược đãi thì ngược đãi đi, ai bảo bọn hắn là tù nhân.

“Chích thuốc mê cho bọn chúng, liều lượng dùng đủ để ngủ hai ngày.” Độc Nhãn Nam nói.

“Vâng, sếp.”

Ngay sau đó.

Phòng giam lập tức có tiếng gào thét của Vu Cửu.

“Đệt cụ! Các người cầm ống tiêm là muốn làm gì bọn tôi, có bản lĩnh thì chạy qua chỗ Cao Hùng, anh ta không sợ ai hết.”

Đều đã đến lúc này rồi, Vu Cửu vẫn còn ngang bướng.

Độc Nhãn Nam đi vào phòng giam, lén lút gài máy định vị lên người bọn hắn. Chỉ cần bọn hắn bị cướp đi, thì có thể dựa vào máy định vị để phát hiện vị trí của bọn hắn.

“Tôi chắc chắn, tuyệt đối sẽ có người đến cứu viện.”

Độc Nhãn Nam thật sự không tin hội Ám Ảnh sẽ không động thủ.

Một khi đã lên máy bay, người của hội Ám Ảnh nhất định sẽ biết được hành tung của họ. Đương nhiên, chuyện anh ta gắn máy định vị lên người hai người kia không hề nói cho ai biết cả.

Chỉ sợ thành viên hội Ám Ảnh ẩn núp ở bộ phân đặc biệt thành phố Duyên Hải.

Phải nói là cả bộ phận đặc biệt, người có thể khiến cho người ta tin tưởng nhất.

Thật sự chỉ có bệnh nhân tâm thần kia thôi.

“Dùng máy bay trực thăng không người lái đưa bọn chúng đến tổng bộ Hạ Đô.” Độc Nhãn Nam nói.

Kỹ thuật hiện tại vẫn là khá phát triển.

Ông ta dùng máy bay trực thăng chở đi, chính là nghĩ nếu như hội Ám Ảnh đến cướp máy bay, rất có khả năng sẽ khiến cho người vô tội hy sinh. Để tránh chuyện này xảy ra, ông ta phải chuẩn bị tốt mọi thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận