Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1164: Ánh sáng của thành phố Phú Dương.

Ánh sáng của thành phố Phú Dương.

Những quái vật xuất hiện trong thành phố phế tích Phú Dương đều là những con quái vật đói khát đến mức tận cùng. Khi nhìn thấy con mồi, ánh mắt đều lóe ra màu đỏ.

“Grao!”

Cách Lực Tư rống giận, chạy nhanh về phía Lâm Phàm, thân thể cao hơn Lâm Phàm giống như một ngọn núi nhỏ đang di động. Mặt đất chấn động ầm ầm, con người muốn so đấu sức lực với nó là chuyện bất khả thi!

Phì phì!

Tiếng nổ tung truyền đến!

Một lát sau, Lâm Phàm đi ra từ trong ngõ nhỏ âm u, tiếp tục đi về mục tiêu mình cần đến. Thấy được một vài thứ kỳ quái, đồ ăn kỳ quái là chuyện rất bình thường, không cần quá để tâm.

Thời gian dần trôi qua, Lâm Phàm biến mất ở góc cua của đường cái.

Trong ngõ nhỏ âm u, một đống thịt nhão tản ra hơi nóng, không có miếng nào là còn nguyên vẹn. Tìm kiếm cẩn thận thì vẫn có thể phát hiện một vài miếng thịt nguyên vẹn. Ví dụ như đầu.

“Đói...”

Miệng cái đầu mở rộng, phát ra những âm thanh vụn nhỏ trong xó...

Loại quái vật giống như Cách Lực Tư này rất mạnh. Nếu như là đội ngũ Thảo Phạt gặp phải, nhất định rất nhức đầu. Nào có nhẹ nhàng, đơn giản như Lâm Phàm, ai nhìn thấy cũng ngạc nhiên.

Không lâu sau đó, Lâm Phàm dừng bước, ngẩng đầu, bên trên có một bảng hiệu. Tuy rằng nó đã bị ăn mòn, đóng bụi bặm nhưng vẫn có thể thấy rõ một vài chữ.

“Hoan nghênh bước vào di tích chiến binh của ánh sáng!”

Bốn phía không có một bóng người, chỉ một mình Lâm Phàm đứng ở đó, trông đặc biệt kỳ dị. Một trận gió thổi qua, lá cây bị cuốn lên bay lượn giữa đất trời.

Kiến trúc ở xung quanh đều rất đơn giản.

“Chỗ bán vé”

“Chỗ xếp hàng”

“Khu chờ đợi VIP Chí Tôn”

Đừng thấy nó thế này mà lầm, thật ra công năng rất đầy đủ.

Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, đi vào trong. Khu vui chơi chiến binh của ánh sáng dành cho trẻ em này là khu vui chơi được bày trí đặc biệt và lớn nhất ở Phú Dương vào thời điểm đó. Cũng là một trong những nguồn chính tạo ra doanh thu tài chính hồi đó. Hơn nữa còn nhận được sự yêu thích không nhỏ của các bạn nhỏ.

Cho dù là gái trai già trẻ thì đều có thể tìm được cảm giác hoài niệm sâu sắc ở nơi đây. Đáng tiếc.... Ai mà ngờ một nơi thế này lại bị bọn quái vật phá hủy.

“Đúng là có chút thú vị.”

Tuy rằng nhìn rất hoang phế, nhưng anh ta có thể nhìn thấu bản chất nơi đây. Anh ta nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra phồn hoa đã từng có, kiến trúc xa hoa, tiếng cười rôm rả của đám người, một cộng đồng được ánh mặt trời soi sáng, sinh sống dưới ánh sáng mặt trời.

“Có lẽ có thể tìm được thứ có liên quan đến nhiệm vụ ở nơi đây.”

Anh đầy chờ mong nhiệm vụ này, bây giờ có thể tìm ra điều có chút liên quan đến nhiệm vụ, chính là nơi này. Chỉ cần tìm tòi cẩn thận, có lẽ sẽ có phát hiện.

Lâm Phàm hô: "Này! Có ai không?"

Đi vào một nơi xa lạ, phải hỏi xem có người hay không, lỡ như có người chẳng phải rất tốt sao! Có thể hỏi thăm một vài chuyện, đối phương chắc chắn sẽ nói cho anh ta biết, vả lại có người dẫn đường cũng dễ thở hơn rất nhiều.

Hô to một lát rồi nhưng vẫn không có ai đáp lời, hiển nhiên là không có người. Dẫu sao cũng đã bỏ hoang lâu vậy rồi, làm gì có ai nán lại nơi đây chứ.

Sau đó, anh ta nhìn thấy rương điện, bèn tò mò đi qua xem thử thế nào. Anh ta yêu thích rương điện không thôi, nhìn thấy mấy cái này đương nhiên sẽ nhớ tới chuyện cũ đã từng. Anh từng là người bị rương điện giật, nhưng mà vẫn bình yên vô sự, chẳng xảy ra chút vấn đề nào.

Nhìn thấy chốt mở lạ lẫm, tay người đều là cái loại ưa táy máy, thấy món đồ mà mình chưa bao giờ thấy đều sẽ muốn thử xem ra sao.

Ầm!

Vù!

Có một tiếng động nặng nề truyền đến, giống như động cơ đang vận hành.

Ầm!

Ầm!

Một chiếc đèn nhỏ ở dưới đất sáng lên, chiếu rọi bầu trời. Thứ mà những ngọn đèn này chiếu sáng chính là một người khổng lồ cao ba mươi mét.

Tí tích!

Ngọn đèn trên người khổng lồ lóe sáng lên, bên trong truyền đến âm thanh.

“Chiến binh của ánh sáng ở đây, hoan nghênh các em đã đến!”

"Bọn quái vật, quyết đấu đi!”

“Chiến binh của ánh sáng tôi đây nhất định sẽ tiêu diệt hết các người!”

Tiếng điện tử rất hùng hậu, âm thanh vang dội, vang vang ra bốn phía.

“Oa!”

Lâm Phàm ngửa đầu nhìn, tới tận bây giờ anh ta cũng chưa từng thấy người khổng lồ hùng tráng như vậy, ngọn đèn lóe sáng trên người nó rất bá đạo.

“Cái này là chiến binh của ánh sáng sao?”

Anh ta ngây người đứng xem.

Chỉ là anh ta cứ cảm thấy ở đâu đó có chút kỳ lạ.

Lâm Phàm suy nghĩ: “Hình như có chút khác trong suy nghĩ của mình, giống như khu vui chơi dành cho trẻ em mà Tiểu Bảo dắt mình đi.”

Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy đúng là vậy, nếu như có Tiểu Bảo ở bên cạnh thì có thể hỏi cậu ta về tình huống này. Với cái đầu của Tiểu Bảo, chắc chắn biết rõ mấy chuyện này.

Anh ta đi đến trước mặt người khổng lồ, vươn tay vuốt ve, sờ tới sờ lui chất liệu như là tảng đá. Không... Chính là tảng đá, vấn đề không phải là giống hay không mà là chính là đá.

Theo ngọn đèn chiếu sáng trên thân người khổng lồ, bọn quái vật phát hiện nơi đây có động tĩnh. Những tiếng gào thét truyền đến, tất cả chúng nó đều chạy nhanh tới đây. Hình thù của quái vật có muôn hình vạn trạng, nhưng điểm chung là vô cùng hung tàn, người bình thường đối mặt với mấy con quái vật này, về cơ bản không có bất cứ đường sống nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận