Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 262: Cạch một tiếng về vị trí cũ (2)

Ngay lúc Chương Lang Ma muốn phản kháng, mấy cú đấm lại liên tiếp rơi xuống như mưa sa, điên cuồng táp vào trên đầu của nó.

Không một lời dư thừa.

Không một chút do dự.

Chỉ có lửa giận vô tận thiêu hủy hết thảy.

"Loại phương thức chiến đấu này, sợ là cả đời cũng khó học." Đại sư Vĩnh Tín cảm thán.

Độc Nhãn Nam trong lòng có tính toán. Anh ta định bụng nghiên cứu kĩ Lâm Phàm. Quả không tưởng tượng nổi! Người chưa từng có hệ thống tu hành gì thì quá khó trao đổi. Nếu như là người bình thường thì trao đổi dễ hơn nhiều.

Lúc bọn họ suy tính, chợt có tiếng nổ tung, hệt như tiếng dưa hấu bị nổ vậy. Cẩn thận nhìn, đầu của Chương Lang Ma bị đánh nát bấy, trở thành tà vật không đầu.

"Vẫn chưa chết." Độc Nhãn Nam nhẹ giọng nói. Lúc trước bọn họ đánh nát nửa phần cơ thể của đối phương, thì nó cũng có thể khôi phục trong chớp mắt. Thật rất kỳ lạ. Bọn họ cũng không nghĩ ra dùng biện pháp nào mới hoàn toàn giết chết đối phương được.

Có lẽ chỉ có đánh nát toàn bộ, phá hư cơ chế khôi phục của nó mà thôi.

Trong chốc lát, giống như bọn họ nói, Chương Lang Ma lại mọc ra cái đầu khác: “Mày không giết được tao đâu.”

Lâm Phàm giơ quả đấm lên, hệt như một cỗ máy mà đánh liên tiếp vào đầu của Chương Lang Ma. Một quyền rồi lại một quyền, sức mạnh mỗi cú giáng xuống đều rất kinh khủng.

Bụp!

Đầu của Chương Lang Ma lại bể nát.

Lâm Đạo Minh nặng nề nói: "Tôi cho là chúng ta nên nghĩ ít cách xem phải làm sao để hủy diệt nó hoàn toàn đi."

"Dùng lá bùa của anh đi?" Đại sư Vĩnh Tín nói.

Lâm Đạo Minh lắc đầu nói: "Không ổn, với tình hình trước mắt tôi thấy rất khó. Trừ khi có thể có được nhiều hơn một lá bùa màu vàng, mượn máu tươi của các vị kích hoạt nó thì có khi mới hoàn toàn hủy diệt nó được."

Lưu Hải Thiềm cau mày, sau đó giãn ra, nói: "Không được thì dẫn động thiên lôi, câu thông địa hỏa..."

Độc Nhãn Nam chất vấn: "Anh muốn giết ai?"

Anh ta cũng có chút không chịu nổi. Nói cái gì vậy? Còn dẫn động thiên lôi cùng địa hỏa? Muốn gom cả Lâm Phàm vào hủy diệt thành cặn bã sao?

Cho dù anh ta đồng ý thì tên Hách Nhân kia cũng sẽ không đồng ý. Nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ tìm mình mà liều mạng. Huống chi dù Hách Nhân đồng ý, thì ngược lại anh ta cũng sẽ không đồng ý. Lâm Phàm khơi lên lòng hiếu kỳ rất lớn của anh ta. Trước khi chưa hiểu rõ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.

"Mày vĩnh viễn cũng không cách nào giết được tao."

Chương Lang Ma bị đánh đến tuyệt vọng. Nó muốn thoát cảnh khốn, chẳng qua là sức nặng của đối phương ngồi ở trên người nó quá nặng, tựa như một ngọn núi lớn đè xuống khiến nó không thể động đậy.

Lâm Phàm ngồi trên cao, mặt không cảm giác nhìn nó, quả đấm giơ lên theo bản năng muốn một quyền đánh nát bấy Chương Lang Ma. Bất chợt, trong lúc bất chợt, cảm giác nóng bỏng trong không trung khuếch trương.

Nắm tay có ngọn lửa thiêu đốt.

Đại sư Vĩnh Tín kinh ngạc nói: "Nghe nói có một môn gọi là tuyệt kỹ đao pháp Nhiên Mộc. Đây chẳng lẽ là quyền pháp Nhiên Mộc chăng? Nhưng lão nạp chưa nghe nói qua có một chiêu này."

Độc Nhãn Nam như thể trông thấy kỳ tích.

Vốn dĩ thực lực cường đại thì còn có thể hiểu được. Nhưng bây giờ, quả đấm lửa này là cái món gì đây?

Không phải đạo gia, hay thần thông cao viện Mao Sơn, càng không phải là cao viện Phật gia.

Một quyền của Lâm Phàm đánh xuống, Chương Lang Ma nói: "Tao sẽ lại trở lại."

Bùng!

Khoảnh khắc chạm phải, toàn thân Chương Lang Ma bị ngọn lửa bùng lên thiêu đốt. Trong chốc lát nó bị đốt cháy thành một đống tro tàn, mà Lâm Phàm đắm chìm trong ngọn lửa thì lại không bị tổn thương chút nào.

Từ từ đứng dậy, xoay người đi về phía ông Trương.

Độc Nhãn Nam muốn gọi Lâm Phàm lại, hỏi thăm tình hình, nhưng anh ta phát hiện tình trạng của Lâm Phàm không đúng. Bước chân của anh ta dừng lại tại chỗ, không mở miệng, đồng thời ngăn đám Vĩnh Tín không lại quấy rầy.

"Các người có thần chú Tĩnh Tâm hay không? Lát nữa tình hình không ổn thì có thể dùng để áp chế tâm tình nóng nảy của anh ta."

Độc Nhãn Nam có thể trở thành người đứng đầu thì làm sao mà không có chút kiến thức hay mắt nhìn gì cho được.

Tà vật Công Kê thấy Lâm Phàm đến thì chạy tới như điên, muốn quỳ liếm chân nịnh nọt. Công Kê là nằm vùng, có lúc phải đè tôn nghiêm của tà vật xuống cũng là chuyện rất bình thường.

Chẳng qua là vừa mới đi qua đó liền bị một cước của Lâm Phàm đá văng.

Tà vật Công Kê giận dữ.

Má nó!

Dám đá văng bổn tà vật, nhà mi có biết ta là anh hùng trong giới tà vật hay không? Tùy tiện kêu gọi một tiếng thì sẽ có mấy triệu tùy tùng đến chém chết nhà mi đấy.

Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với nhà mi.

Ta là nằm vùng, vậy thì phải có nguyên tắc nằm vùng.

Lâm Phàm mặt không cảm giác ngồi xuống, đưa tay ra, muốn ôm lấy ông Trương rời khỏi nơi này trở lại nhà của bọn họ. Chỉ có đến nơi đó mới có cảm giác an toàn.

Khặc khặc…

Ông Trương kêu một tiếng kì quái, tỉnh lại.

Ông Trương mở mắt ra, đối mặt với Lâm Phàm, mà Lâm Phàm bị ánh mắt này làm cho kinh sợ.

"Báo thù giúp tôi chưa?" Ông Trương hà ra một hơi, hỏi.

Yên tĩnh.

Hết thảy cũng trở nên rất yên lặng.

Nụ cười của Lâm Phàm trở về, vui vẻ nói: "Dĩ nhiên báo thù cho ông rồi. Tôi tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ người nào tổn thương ông."

"Tôi cũng biết cậu giỏi nhất mà." Ông Trương giơ nắm tay lên, cổ động cho Lâm Phàm.

Tình huống bây giờ rất đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận