Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 611: Tình trạng của cậu rất kỳ lạ.

Bộ phận đặc biệt.

Kim Hòa Lị bước trên đôi giày cao gót vội vàng đi đến.

“Vừa nhận được tin từ khu đô thị, có một người bí ẩn xuất hiện ở khu đô thị, sau khi gặp Lâm Phàm, thì hai người đó hẹn nhau ra ngoại ô đánh một trận.”

Độc Nhãn Nam nói: “Điều tra ra được là ai không?”

“Theo nhận dạng khuôn mặt, không tìm thấy thông tin của kẻ đó trong cơ sở dữ liệu, chỉ có hai trường hợp trong tình huống này, thông tin của kẻ đó bị xóa, hoặc là kẻ đó không phải là người trên thế giới này.”

Kim Hòa Lị to gan đoán.

Bất kỳ ai lúc sinh ra đều sẽ ghi lại thông tin cá nhân trong một cơ sở dữ liệu lớn, vì vậy khi điều tra một người, nếu không thể tìm ra tất cả thông tin của đối phương thì chính là nói rõ có vấn đề.

Trên mặt Độc Nhãn Nam lộ vẻ nghiêm trọng.

Không biết tại sao.

Ông ta luôn có linh cảm rằng vấn đề này có liên quan đến thiên thạch.

Mặc dù nói…

Trong thiên thạch có người ẩn nấp là chuyện vô cùng kỳ diệu, nhưng mà bây giờ trên thế giới này, xảy ra chút chuyện thần kỳ khác thường, còn lạ gì nữa?

Độc Nhãn Nam nói: “Quan sát tình hình ở đó.”

“Vâng.”

Kim Hòa Lị đáp, sau đó quay lưng rời đi, tiếp tục theo dõi tình hình mới nhất, đối với cô ta mà nói, với sự xuất hiện của Lâm Phàm, số lần tiến công của tai họa Tà Vật đã giảm xuống rất nhiều, nhưng những chuyện rối tung rối mù khác lại không ngừng xảy ra.

Tựa như đang có bàn tay to lớn của kẻ nào đó đang nhúng vào mọi chuyện.

Vùng ngoại ô.

Hai bóng người đứng nhìn nhau, tựa như có ánh trăng trên trời làm chứng, từng ánh sao đã bao phủ cả hai người.

“Trời hơi tối, nhưng may mà còn có ánh trăng.” Lâm Phàm nói.

“Ừ, thật sự là vậy.” Ngô Thắng mỉm cười, sau đó nói: “Tôi biết tên của cậu, nhưng cậu lại không biết tên của tôi, nhớ lấy, tôi tên Ngô Thắng, đến từ một nơi rất xa, thực lực của cậu rất mạnh, tôi rất muốn biết, cậu có được kỳ ngộ gì, ví dụ như mấy thứ xa xưa trong núi sâu, cậu hiểu ý tôi nói chứ?”

Lâm Phàm lắc đầu: “Không hiểu.”

“Xem ra cậu không muốn nói thật rồi, cũng được, đợi lát nữa cậu thấy được thực lực thật sự rồi, cậu sẽ biết, kỳ ngộ mà cậu gặp được so ra còn kém tôi đến cỡ nào.”

Ngô Thắng bình tĩnh nói, rõ ràng là có sát khí, nhưng bởi vì giọng điệu nói mà có cảm giác đang nói chuyện rất bình thường.

Lâm Phàm đáp: “Tôi thích đối thủ có sự tự tin, tôi có thể cảm nhận được anh rất mạnh, kỳ ngộ mà anh nói tôi không biết đó là gì, nhưng mong là lát nữa đánh một trận, chúng ta đều có thể lấy ra thực lực mạnh nhất, chuyện này đối với hai bên mà nói, đều là một loại tôn trọng.”

“Lâm Phàm tôi đánh trận lần này, chỉ phân thắng thua, không phân sống chết.”

“Mời.”

Vẻ mặt ngưng trọng nhìn đối phương, nắm chặt hai tay.

Ngô Thắng cảm thấy đối phương là lạ, nhưng bây giờ anh ta rất muốn biết được rốt cuộc thì thực lực của loài người trên hành tinh này ra sao.

“Có chút thú vị.”

Anh ta mỉm cười.

Con người này có phần thú vị.

Ngô Thắng khẽ quát một tiếng, có gợn sóng theo hai chân khuếch tán ra, bùm, hai chân tựa như lắp lò xo, trực tiếp nhảy khỏi mặt đất, vung vẩy hai nắm đấm.

“Thiên Long bá quyền.”

Lập tức.

Chỉ thấy hai đấm của Ngô Thắng được luồng ánh sáng màu vàng bao bọc lấy, ngay sau đó, ánh sáng vàng ấy biến ảo thành vô số kim long, kim long sinh động như thật, tức giận gầm thét, mạnh mẽ tiến về phía Lâm Phàm.

“Thật lợi hại.”

Lần đầu tiên Lâm Phàm gặp được loại công kích này, nhất thời không biết nên giải quyết ra sao, thật sự là quá phô trương, quá rực rỡ chói mắt, chỉ có thể nâng tay lên, chuẩn bị thật tốt.

Rầm ầm!

Tiếng gầm dữ dội vang vọng khắp trời đất.

Bụi bặm bay dày đặc.

“Vậy là xong rồi sao?”

Ngô Thắng cau mày, có chút tiếc nuối, anh ta vốn tưởng rằng mình rất mạnh, nhưng khi thấy đối phương đối diện với chiêu thức, lại không hề phản kháng mà để anh ta tùy ý trấn áp.

“Tồn tại mạnh nhất của hành tinh này cũng chỉ đến vậy mà thôi, aizzz, sớm biết như vậy vừa rồi nương tay một chút rồi.”

Ngay lúc anh ta còn đang tự lầm bà lầm bầm.

Thì một giọng nói truyền đến.

“Wow, anh lợi hại thật đấy, chiêu thức vừa rồi làm thế nào được vậy, thế nhưng lại có thể biến ảo ra rồng vàng, đã vậy còn đến từ bốn phương tám hướng, tôi không biết phải làm sao mới ngăn được.”

Bụi bặm tan đi.

Lâm Phàm đứng ở đó bình an vô sự, ngoại trừ dính một ít bụi bặm trên người ra thì chẳng có vấn đề gì.

“Gì!”

Ngô Thắng có vẻ rất kinh ngạc, sau đó khôi phục lại bình tĩnh nói: “Quả nhiên là giống như những gì tôi nghĩ, cậu rất mạnh, chắc chắn trả sao cả.”

Này!

Vừa rồi anh đâu có nói vậy đâu!

Điều khiến Ngô Thắng khá tò mò là đối thủ rất hiếu kỳ về những chiêu thức của anh ta.

Tựa như chưa từng thấy bao giờ.

Ngẫm kỹ lại thì cũng hiểu được.

Thiên Long bá quyền là tuyệt học gia truyền của anh ta, tuy rằng chưa tu luyện tới mức cao nhất, nhưng mà cũng đã có thể đánh ra được bát long chi uy, tu luyện được đến cảnh giới thâm sâu, còn có thể đấm một cái là nổ ra thần uy thiên long thật sự.

“Cậu nói cậu chưa thấy bao giờ, vậy bình thường cậu chiến đấu thế nào, có thể cho tôi xem thử không?” Ngô Thắng hỏi.

Anh ta thật sự rất tò mò.

“Tất nhiên là được.” Lâm Phàm đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận