Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1208: Lâm Phàm mau lên, bọn trẻ tỉnh rồi, muốn tìm mẹ (2)

Lâm Phàm mau lên, bọn trẻ tỉnh rồi, muốn tìm mẹ (2)

“Hơi thở tà ác quá.” Nhân Sâm nói.

Ông Trương sợ hãi trốn sau lưng Lâm Phàm, chỉ dám thò nửa cái đầu ra, mắt nhìn chằm chằm. Mặc dù ông ta rất sợ nhưng vẫn muốn nhìn, vì ông ta thích nhìn những thứ này.

“Cảm giác mong đợi không mãnh liệt lắm.” Lâm Phàm tự nói với mình.

Rất nhanh sau đó, một bóng dáng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người được áo choàng đen gọi là vua của quỷ là một người đàn ông trung niên, tóc dài phủ qua vai, dáng vẻ không được xem là quá đẹp trai, nhưng rất uy nghiêm. Trên người ông ta mặc một bộ áo giáp, đồng thời còn có một luồng sương đen kỳ lạ quấn quanh trên người ông ta.

“Là các người thả ta ra sao?” Vua của quỷ hỏi.

“Ừm, đúng vậy.” Lâm Phàm gật đầu nói.

“Không tệ, thật sự không tệ, các người thả ta ra, có lẽ cũng biết ta là sự tồn tại to lớn thế nào, không thể khao khát đến thế nào, ta đã từng trấn áp cả thế giới, không ai có thể ngăn cản ta. Ta có thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng tầm thường nào của các ngươi, nhưng bổn tọa nhắc nhở các ngươi một điều, trở thành nô bộc của bổn tọa là lợi ích lớn nhất của các người.”

Vua của quỷ tên là n Hồng, đã qua ngàn năm, vạn năm tu luyện mới đạt đến bước này, trong kỷ nguyên vĩ đại trước đây, ông ta cũng là một trong những cường giả đỉnh cao.

Ông ta có được kế thừa của Ma Vượn từ trên người một con Ma Vượn đang trôi nổi trong cấm địa Tinh Không.

“Đại Hung Luyện Thể Pháp”.

Cuối cùng trở thành cường giả cấp bậc này.

Để dung hợp với dòng máu của người khác, ông ta không ngừng tinh lọc máu trong cơ thể mình, tu luyện thành cơ thể đỉnh cao, hung dữ hơn người, trong quá khứ đến hiện tại, không ai có thể chống lại ông ta.

Lúc này.

n Hồng nhìn thấy bọn trẻ đang bị giam cầm trong lòng, rất hài lòng mà gật đầu: “Không tệ, biết đưa theo những đứa nhỏ này đến. Máu của loài người ở đây không tệ, mặc dù hơi mỏng manh, nhưng máu của trẻ con là tinh khiết nhất, dâng hiến bọn chúng qua đây đi, để ta hút máu của bọn chúng.”

“Không được.” Lâm Phàm lắc đầu nói, luôn cảm thấy tên này hơi kỳ lạ, dường như vẫn chưa hiểu rõ chuyện này.

“Hửm?” Giọng điệu của n Hồng đột nhiên nâng cao, sắc mặt rất không tốt: “Ngươi đang làm trái mệnh lệnh của bổn toạ sao?”

Lâm Phàm nhìn đối phương, lắc lắc đầu nói: “Nói thật, tôi luôn cảm thấy đầu ông hình như không thông minh lắm. Đúng là tôi thả ông ra, nhưng tình hình là như thế này, mấy tên mặc áo choàng đen xấu xa kia bắt cóc con cái nhà người khác, nói là muốn dùng máu tươi để phá giải phong ấn của ông, tôi rất phản đối cách làm thế này.”

“Sau đó, tôi tiêu diệt bọn họ, tên áo choàng đen kia nói ông đang ở đây, sau khi ra ngoài sẽ trả thù cho bọn họ, việc ông có tìm tôi trả thù hay không cũng chẳng sao cả, bởi vì ông quá yếu, không phải là đối thủ mà tôi muốn có.”

“Nhưng bạn tốt của tôi, ông Trương đã nhắc nhở tôi, tôi cảm thấy nếu sau khi ông ra ngoài, chắc chắn sẽ làm tổn thương đến rất nhiều đứa nhỏ vô tội, nên trước khi ông chưa làm hại ai, tôi thả ông ra trước, để đánh chết ông.”

“Ông có hiểu ý của tôi không?”

Anh tự mình cảm thấy lời nói của mình rất thẳng thắn, rất rõ ràng.

Từ điểm mở đầu, ở giữa, đến tổng kết đều nói rất rõ ràng dễ hiểu, chỉ cần nghiêm túc nghe thì đều có thể nghe hiểu.

Không biết tại sao.

n Hồng ngây người tại chỗ, rất lâu cũng không hoàn hồn, ánh mắt dường như bị đông cứng lại, sau đó, ông ta ngẩng đầu cười lớn.

“Ha ha ha… Buồn cười, thật là buồn cười, chỉ dựa vào ngươi?”

Lâm Phàm nói: “Đúng vậy, chỉ dựa vào tôi. Tôi phát hiện hình như nãy giờ ông vẫn không nắm được trọng điểm của chuyện này, tôi phá giải phong ấn thả ông ra, mà ông lại không nghĩ đến chuyện phong ấn sao. Phong ấn mà ông không thể nào phá giả, mà tôi lại phá giải một cách đơn giản, ông nói xem tại sao tôi không thể dựa vào bản thân để đánh chết ông?”

Quả nhiên, lúc có người nói trọng điểm của chuyện này.

Bầu không khí ở nơi này trở nên vô cùng đè nén và yên lặng.

n Hồng bị phong ấn quá lâu vẫn luôn duy trì sự ngang ngược trước đây.

Vấn đề nhìn có vẻ rất đơn giản.

Bây giờ bị Lâm Phàm nói như vậy, bộ não không quá thông minh vì bị phong ấn quá lâu cuối cùng cũng suy nghĩ đến tình huống này.

Đúng vậy.

Đến mình còn không thể nào phá giải phong ấn, thế mà cậu ta không mượn máu của trẻ em, sao có thể phá giải được?

Đột nhiên.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Lâm Phàm không phải đông cứng lại, mà là trở nên rất kỳ lạ.

Ánh mắt ông Trương nhìn Lâm Phàm cũng mang theo ánh sáng sùng bái: “Lâm Phàm, cậu thật thông minh.”

Lâm Phàm quay đầu cười, cũng không biết là thói quen học được từ đâu, anh đưa tay muốn đỡ gọng kính, nhưng anh không đeo kính, nên sờ vào không khí.

Trong giấc mơ trước kia, anh từng xem một vài bộ hoạt hình, có cả thể loại trinh thám. Anh cảm thấy những thám tử đó thật sự rất ngầu, đầu óc lại thông minh, có thể nghĩ đến những việc mà rất nhiều người không nghĩ ra.

Vì vậy, mỗi lần xem, Lâm Phàm đều đoán trước xem ai là kẻ chủ mưu, nhưng lần nào anh cũng đoán sai, thật sự rất đáng tiếc.

Tà Vật Công Kê lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm.

Đôi mắt của nó trợn tròn lên.

Mình biết ngay là anh ta không hề ngu ngốc mà, dáng vẻ ngu ngốc biểu hiện ra trước đây đều dùng để lừa gạt người khác mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận