Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 708: Lâm Phàm: Chỉ có như vậy... Không có ý khinh thường mày đâu

Lâm Phàm: Chỉ có như vậy... Không có ý khinh thường mày đâu

Ngay lập tức.

Không gian xuất hiện dao động, một tiếng ầm vang lên, đám người khi nãy còn đứng tại chỗ chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng, mấy chiếc lá hỗn độn trên mặt đất chứng minh nơi này đã thực sự có người tồn tại.

Chỉ là người thì đã biến mất trong chớp mắt.

Ào ào!

Quả nhiên.

Đám người ẩn trốn xung quanh đều đã xuất hiện.

"Wow! Người đâu?"

"Chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, ma thuật biến hình à?"

Mấy người họ đều là cường giả của các quốc gia, nhưng vẫn không quá hiểu đối với những chuyện rất thần kỳ thế này.

"Thiếu gia, Ngô Thắng vậy mà đã vận dụng loại bảo bối bảo vệ tính mạng này, xem ra bọn họ đã phát hiện ra bảo bối chân chính, biết chúng ta theo dõi nên trực tiếp rời đi rồi." Trang Minh nói.

Sắc mặt của Trang Tiêu nghiêm túc nói, "Có thể lần theo dấu vết được ra tung tích của đám người đó không?"

Trang Minh lắc đầu nói, "Không thể truy vết, không ngờ phía nhà họ Ngô vậy mà chuẩn bị cho Ngô Thắng những thứ này, ngược lại đã chi ra con số lớn rồi, chẳng qua thứ đồ chơi này tính chất có hạn, chỉ có thể di chuyển trong phạm vi ngàn dặm, cho nên tìm kiếm xung quanh có lẽ còn có một cơ hội khác."

Bọn họ là muốn âm thầm theo dõi phía sau đối phương.

Nhưng không nghĩ tới... sẽ xuất hiện vấn đề này.

Phương xa, một địa điểm nào đó.

"Thật thần kỳ nha!" Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc.

Tiểu Bảo giống như đang nằm mơ, chỉ chớp mắt đã biến mất, sau đó chớp mắt một cái đã hiện ra, hơn nữa cậu còn nhìn thấy giống như đã xuyên qua một con đường nào đó, khắp nơi đều là quầng sáng, giống như thế giới khoa học viễn tưởng vậy.

Độc Nhãn Nam rất khiếp sợ.

Bảo bối này thật sự rất thần kỳ.

Vật thần bảo vệ tính mạng.

Ngô Thắng thở dài nói, "Haiz, bảo bối này có lợi hại, nhưng chính là chỉ có thể sử dụng một lần, hi vọng về sau đừng gặp phải nguy hiểm nữa."

Độc Nhãn Nam liếc nhìn anh ta một cái, có quỷ mới biết lời anh ta nói là thật hay giả.

Chẳng qua không sao cả.

Thứ đồ chơi bảo vệ tính mạng giống như thứ này khẳng định sẽ không nói tôi còn có.

Cần phải vận dụng lợi thế của nó.

Ngô Thắng nói, "Hai vị thú huynh, các vị xem vị trí khoảng cách này cách nơi các vị cần tới có xa không."

"Không xa." Hổ đại gia nói.

Bọn chúng đến lúc này vẫn còn đang mù mờ, tới quá đột ngột, lại rất thần kỳ, khiến bọn chúng vẫn còn ngu ngơ.

Ông Trương nói, "Còn có thể thêm một lần nữa không?"

Ngô Thắng liếc mắt, ánh mắt tỏ vẻ ông đang đùa tôi đấy à?

Lâm Phàm nói, "Người ta đã nói không còn nữa."

Ông Trương tiếc nuối nói, "Thật đáng tiếc..."

Ngô Thắng cảm thấy rất mệt mỏi, yêu cầu của đại sư thật sự cao, ngoại trừ ánh mắt qua lại đối mắt với đối phương, anh ta thật sự không biết nên đáp lại như thế nào, cũng may hai bên đều hiểu lý lẽ.

Bất kể Lâm Phàm hay là đại sư thì đều như vậy.

"Đi thôi, long mạch cách đây không xa."

Hổ đại gia vô cùng chờ mong, tổ hợp như vậy nếu còn không giành được thứ ở bên trong long mạch, thì ai cũng đừng nghĩ muốn nữa.

"Đợi đã."

Ngô Thắng dừng bước chân.

Những chuyện cần bàn vẫn nên bàn, nguyên tắc cơ bản không thể bỏ qua, cho dù lúc trước đã phân xong, nhưng vẫn không biết là phân thế nào, ngộ nhỡ đến lúc đó xảy ra mâu thuẫn, trừ phi Lâm Phàm không ở đây, anh ta vẫn nắm chắc được một chút, nhưng Lâm Phàm ở đây, lấy cái gì giành với người ta.

"Thứ bên trong long mạch tôi có thể được bao nhiêu?"

Đây là vấn đề anh ta quan tâm nhất, những điều khác không quan trọng.

Hổ đại gia và chim ưng khổng lồ không muốn nghĩ tới vấn đề này.

Hiện giờ sau khi Ngô Thắng nói ra, bọn chúng mới nghĩ tới, có những chuyện vẫn nên nói rõ ràng mới tốt.

"Cậu cho rằng chúng tôi sẽ chơi xấu sao?" Độc Nhãn Nam nói.

Ông ta là người có đạo đức nghề nghiệp, đâu có chuyện hợp tác rồi liền chơi xấu, Ngô Thắng làm như ông ta biết chơi xấu lắm vậy.

Ngô Thắng vội vàng nói, "Đương nhiên không phải, chỉ là có những việc nên nói rõ ràng trước sẽ tốt hơn chút."

"Cậu muốn có được bao nhiêu?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Đối với Độc Nhãn Nam mà nói, nếu Ngô Thắng muốn nhiều hơn, không phải không thể chấp nhận, xem đối phương có đưa ra cái giá trao đổi lại như thế nào.

Bảo bối xác thực quan trọng.

Nếu Ngô Thắng có thể lấy ra tuyệt học nhiều hơn nữa, ông ta nguyện ý nhường.

Con người rất cần tuyệt học của cường giả Tinh Không.

Bắt chước người khác quả thực không thể đuổi kịp và vượt qua người ta được, nhưng có thể tăng thực lực của bản thân lên, có cơ hội tranh cao thấp đối với cường giả Tinh Không.

Ngô Thắng tự nhủ một lúc, sau đó nói, "Hai vị thú huynh phân hai, Lâm Phàm, đại sư còn có ông là ba phần, một mình tôi một phần, ông thấy như vậy được chưa?"

Độc Nhãn Nam cảm thấy có thể.

Phân như vậy là bọn họ kiếm lời rồi.

Hai con thú trầm mặc, luôn cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

"Tôi thì sao?" Tiểu Bảo hỏi.

Cậu ta đã bị bỏ qua, vậy mà bị xem thường, điều này tạo thành tổn thương rất lớn đối với tâm hồn của Tiểu Bảo.

Ngô Thắng liếc nhìn một cái.

Lại là một thằng nhóc từ đâu ra.

Trực tiếp không nhìn tới, làm như không nhìn thấy, chính vì hành vi như vậy lại tổn thương lần thứ hai tới tâm hồn nhỏ tuổi của Tiểu Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận