Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 882: Không… Thượng đế đã bỏ rơi chúng ta (2)

Không… Thượng đế đã bỏ rơi chúng ta (2)

Viện trưởng Hách giống như một người mở đường, nói ra chuyện hối hận cả đời cho Lâm Phàm biết, chính là hi vọng anh ta có thể hiểu được, bây giờ cậu còn trẻ, ỷ vào tuổi trẻ mà không quan tâm đến chuyện này.

Chờ sau này già đi thì nhất định sẽ hối hận.

"Ông thật kì lạ." Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Viện trưởng Hách, cứ nói mấy lời làm người ta lơ mơ, không thể hiểu được ý tứ của ông ta.

Viện trưởng Hách lắc đầu, người trẻ tuổi nói cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, không chịu nghe lời người già rồi về sau chịu thiệt, đã nói cả bí mật quan trọng như thế cho cậu biết rồi, cậu còn không hiểu.

Thỉnh thoảng ông ta có nghĩ, nếu để ông ta trở lại lúc còn trẻ, tình huống ấy chắc chắn sẽ rất đáng sợ, không nói đâu xa, bây giờ đệ tử của ông ta ít nhất phải có hai con số.

Tuyệt đối đều là cùng cha khác mẹ.

"Quên đi, cậu nói kì lạ thì kì lạ đi." Viện trưởng Hách cười tươi, sau đó nhìn thấy Nhân Sâm: "Đây là cậu mang về từ núi Trường Bạch?"

"Đúng vậy, nó gọi là Nhân Sâm." Lâm Phàm nói.

Viện trưởng than thở.

Vừa nãy tôi không mù, vẫn biết nó là Nhân Sâm.

Đương nhiên, ông ta rất kinh ngạc khi Nhân Sâm này lại có thể nói chuyện, có thể đi đường, trong thần thoại cổ đại, loại tình huống này đều là đã thành tinh.

Nhân Sâm tinh…

Đây là thứ đồ cực bổ, rất nhiều câu chuyện thần thoại có ghi lại, có người đặt Nhân Sâm tinh, Hà Thủ Ô hay gì gì đó thành tinh vào trong nồi nấu, sau khi dùng, có thể phi thăng đắc đạo thành tiên ngay tại chỗ.

Trước kia, ông ta cho rằng đó là khoác lác.

Bây giờ…

Cũng đã nhìn thấy Nhân Sâm biết đi đường, biết nói chuyện, còn có thể có cái gì khoác lác nữa, chỉ sợ thật sự tồn tại.

Viện trưởng Hách đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Phàm, vỗ lên bả vai của anh ta, nói lời thấm thía: "Vất vả cho cậu."

"Không vất vả." Lâm Phàm nói.

Viện trưởng Hách cười, cười vô cùng vui vẻ, còn ai dám nói ông ta trở thành viện trưởng bệnh viện tâm thần là một hành động không đàng hoàng. Nếu không phải ông ta dạy dỗ Lâm Phàm thành lương thiện như thế.

Các người đã xong đời từ lâu.

Bọn họ vẫn chưa cảm nhận được một loại áp lực sao?

Không thể để cho Lâm Phàm gánh vác một mình, đây đối với bất kỳ ai mà nói, đều là chuyện cực kỳ bất công.

Sau đó, Lâm Phàm và ông Trương dẫn theo những người bạn đi tìm giáo sư Tinh Không, lâu rồi mới trở về ngôi nhà đầu tiên của bọn họ, rất nhớ bạn bè xung quanh. Giáo sư Tinh Không biết rất nhiều thứ, giáo sư Tinh Không bận rộn việc thăm dò Tinh Không, để cây viết trên tay xuống, đón tiếp bạn bè của anh ta, cũng là người bệnh trong phòng bệnh cách vách.

Ánh nắng chiều ngả về tây.

Bộ phận đặc biệt.

"Anh Sâm, tắm rửa không?"

Lưu Ảnh ôm cây đợi thỏ, nhìn thấy bọn họ trở về thì nhiệt tình tiến lên đón, vừa tôn kính vừa hèn mọn mà hỏi.

Anh ta là một người đàn ông tốt, lại càng là một bạn trai tốt, chuyện đã đồng ý với vợ thì nhất định làm được, cho nên mới chờ đợi ở chỗ này.

Nhân Sâm nhìn anh ta: "Tắm rửa sao có thể cần mẫn như vậy, không tróc da à."

Lời này có ý răn dạy, nhưng Lưu Ảnh không phản ứng chút nào, vẫn cung kính lễ độ như trước, khúm na khúm núm nghe theo.

"Anh Sâm nói rất đúng, tắm rửa quả thật không thể cần mẫn, nếu không có thể tróc da thật."

Nhân Sâm vẫn cảm thấy có ánh mắt từ một chỗ bí mật gần đó đang nhìn chằm chặp vào nó.

Tìm kiếm.

Không tìm được.

Ánh mắt này rất có tính xâm lược, nhìn đến mức mông nó siết chặt, nhưng mà ta là Nhân Sâm, hay là còn có biến thái cảm thấy hứng thú với Nhân Sâm?

Sau lưng.

Lâm Đạo Minh thu tầm mắt lại, suýt nữa là bị phát hiện, ông ta đang nhìn chằm chằm mông của Nhân Sâm.

Nói thông tục dễ hiểu một chút.

Ngồi thỉ nhân. 蹲屎人

Cùng mục đích với Lưu Ảnh, một tên ngồi xổm tắm rửa, một người ngồi xổm nhìn mông.

Sắp xếp cho Nhân Sâm vô cùng rõ ràng, không có nỗi lo về sau.

Bọn họ không muốn để cho bất kì ai biết, nhiều người biết thì sức cạnh tranh sẽ tăng lên, về sau sẽ không thể hưởng thụ một mình, một đám người giành phân giành nước tắm, cảnh tượng chắc chắn sẽ rất dữ dội, có thể cướp được hay không còn phải xem vận may.

Ban đêm!

Ở sâu trong Tinh Không, một vầng sáng chiếu rọi Tinh Không, trong chớp mắt đã xuất hiện phía trên hành tinh, một cái bóng hình rồng lớn tỏa ra ánh sáng rực rỡ to gần bằng hành tinh, nháy mắt lại biến mất không thấy bóng dáng, hóa thành một bóng người trôi nổi trong vũ trụ.

"Hành tinh thật xinh đẹp, vô cùng rực rỡ."

Ánh đèn thành thị nhìn gần thì không nhìn ra cái gì, nhưng khi đứng giữa trời sao và nhìn xuống, quả thật đẹp không sao tả xiết.

Sự xuất hiện của ông ta gây ra động tĩnh rất lớn.

Không phải hành tinh bị ảnh hưởng.

Mà là rất nhiều tộc Tinh Không đều cảm thấy có vấn đề, trong lòng chỉ suy nghĩ rằng rốt cuộc là bảo bối gì mà lại đáng giá để ông ta tự mình đến.

Cũng muốn chia một chén canh.

Lúc này.

Trạm không gian nước Tinh Thiêu phát hiện có một cường giả thần bí trôi nổi trong không trung.

Truyền đến bên này.

Lãnh đạo của nước Tinh Thiêu phấn chấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận