Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 227: Ý nghĩ sâu xa của đại ca...

Phòng bệnh.

Tiêu Đại Long rất hiếu thảo với mẹ, nhưng mà bởi vì không có tiền cho nên chỉ có thể để cho bà ở trong phòng bệnh thường.

Một người phụ nữ trung niên đã chịu đủ mọi cực khổ đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy mấy người bệnh chung quanh đều có con cái ở bên cạnh, bà ấy cũng có chút ngưỡng mộ, chỉ là bà ấy không thể hiện ra ngoài mà thôi.

Bà ấy biết con trai mình đang làm cái gì, rất đau lòng, vẫn luôn tự trách cứ bản thân mình dạy dỗ cho tốt, nếu như lúc trước có thể dạy bảo nó nhiều hơn một chút thì bây giờ sẽ không thành ra như thế này.

“Em gái à, sau khi con của em đưa em đến đây thì vẫn chưa từng đến đây thăm em lần nào, đứa con trai này của em có hơi không hiểu chuyện rồi đó.” Một bà bác ở sát vách nói.

Cùng lúc đó bà ta còn bảo con trai bà ta đang ngồi bên cạnh gọt cho bà ta quả táo, ý bà ta đã rất rõ ràng, bà nhìn xem con trai tôi tốt ghê chưa, luôn ở bên cạnh làm bạn với tôi, tôi sai cái gì nó làm cái đó.

“Nó còn có chuyện phải làm.” Mẹ Tiêu nói.

Bác gái nói: “Cho dù có công việc bận rộn đi chăng nữa thì sao có thể liên tục hai ngày không tới được chứ? Theo chị thấy nè, em nuôi đứa nhỏ đó coi như là nuôi không công rồi, haiz, nhìn xem đứa con này của chị nè, rất là hiếu thảo đó.”

Ở hành lang bệnh viện.

Lâm Phàm đột nhiên dừng lại, nhìn thấy vết máu trên mặt Tiêu Đại Long, anh lấy khăn giấy ra thấm vào chút nước rồi tự mình lau sạch.

“Bây giờ chúng ta sắp đi thăm mẹ của anh, nếu như trên mặt anh có máu thì chắc sẽ làm cho mẹ anh thêm lo lắng nữa đấy.”

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không nóng không vội, từ từ lau sạch sẽ.

Tiêu Đại Long ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, anh ta trợn tròn mắt.

Anh Phi đang đứng ở trước mặt mình này thật sự chính là anh Phi mà anh ta quen biết trước đây đó sao?

“Ừ, như vậy đỡ hơn rồi đấy.” Lâm Phàm nhìn Tiêu Đại Long, mỉm cười, nhìn thấy quần áo trên người anh ta có chút bẩn thì cởi áo vét của mình ra, choàng lên người anh ta mà nói: “Mặc cái áo này vào, nhìn rất vừa vặn, rất đẹp, cũng rất đẹp trai nữa.”

“Nếu như cứ để cho mẹ anh nhìn thấy dáng vẻ lúc nãy của anh thì bà ấy nhất định sẽ rất lo lắng.”

Đám đàn em chung quanh nhìn thấy những hành động này của Lâm Phàm thì đều bị anh dọa cho sợ đến ngây người ra, nếu như không phải được tận mắt nhìn thấy thì cả đời bọn họ cũng không dám tin.

Sự thay đổi của anh Phi làm cho người ta cảm thấy lạ lẫm.

Nhưng anh Phi...trở nên có tình người hơn rồi.

“Tôi...” Hốc mắt Tiêu Đại Long đỏ lên, tất cả những gì anh Phi làm đây đều là để cho anh ta được lên đường bình an, nếu như đúng là như vậy, vậy thì anh ta cũng rất sẵn lòng.

Sửa sang lại quần áo, trân trọng khoảng thời gian cuối cùng.

“Tôi biết rồi, anh Phi.”

Cuối cùng thì anh ta cũng đã nghĩ quá nhiều rồi, coi như đây là cơ hội cuối cùng mà anh Phi cho anh ta, để cho anh ta được nói lời tạm biệt cuối cùng với mẹ, anh ta có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là anh ta không dám nói.

Có lẽ đây là sự nhân từ sau cùng của anh Phi nhỉ.

Phòng bệnh.

Tiêu Đại Long đẩy cửa phòng bệnh ra: “Mẹ, con tới rồi.”

Khi mà mẹ Tiêu bị bác gái nằm giường bệnh sát vách kia nói làm cho có chút thương cảm, thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang đến, bà ấy hạnh phúc vỡ òa, nở nụ cười tươi trên mặt.

“Đại Long, tới rồi sao.”

Bác gái sát vách cũng nhìn thấy bọn họ tới, vừa muốn nói chuyện thì đã bị đứa con trai ở bên cạnh giữ chặt lại, bà ta nghi hoặc nhìn thì phát hiện ra vẻ mặt của con trai trắng bệch, còn có sợ hãi, giống như là đang gặp quỷ vậy.

“Mẹ, đừng nói chuyện, đừng hỏi.”

Anh ta nói khẽ.

Bởi vì anh ta đã nhận ra Lâm Phàm, mãi mãi cũng sẽ không quên khuôn mặt đó, ông chủ công ty anh ta làm đã từng bị người ta bắt trói lại ở buổi tiệc, người đánh kia chính là Lâm Phàm.

Mẹ Tiêu kéo tay Tiêu Đại Long, nhỏ giọng nói bà ấy không muốn chữa trị nữa, lãng phí tiền, giữ lại tiền cho con cưới vợ, không muốn lãng phí tiền của trên người mình, không có ích lợi gì cả, chỉ là lãng phí mà thôi.

“Mẹ, đừng nói những lời này, mẹ hãy yên tâm điều trị, nhất định sẽ khỏi mà.” Tiêu Đại Long vỗ nhẹ lên mu bàn tay mẹ Tiêu, anh ta có hơi muốn khóc, cũng có hơi hối hận, lúc trước tại sao anh ta lại đi vào con đường lầm lỡ, nếu như không lầm đường lạc lối vậy thì thật là tốt biết bao.

Lúc còn trẻ thì cố học cho giỏi, trở thành sự tự hào trong lòng mẹ.

Mà bây giờ, anh ta chỉ là...

“Đại Long, bọn họ là…” mẹ Tiêu nhìn thấy nhiều người đứng ở nơi đó như vậy, hơn nữa ngoài cửa cũng còn có rất nhiều người, đều đã sắp chặn hết lối đi lại rồi, trong lòng rất nghi hoặc, thậm chí còn không biết tại sao, xuất hiện một sự linh cảm, giống như có điều gì không hay sắp xảy ra vậy.

Lâm Phàm đi vào trước mặt mẹ Tiêu, đưa tay ra nói: “Xin chào dì, cháu là Thanh Sơn...chủ tịch của tập đoàn Long Phi, là ông chủ của Đại Long, biết được dì bị bệnh nên ghé thăm dì một chút.”

Xém chút nữa thì anh ta đã nói ra mình là Lâm Phàm, bệnh nhân tâm thần của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn rồi, may mà anh ta kịp thời phản ứng.

Trong đầu đã ghi nhớ, dựa theo trí nhớ mà nói ra là được rồi.

“Xin chào chủ tịch.” Mẹ Tiêu muốn đứng dậy, chỉ là thân thể có hơi suy yếu, bà ấy biết nơi Đại Long lăn lộn không phải là chính nghĩa gì, cứ luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, hi vọng đối phương có thể tha cho con mình một đường sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận