Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 340: Đệt! Thân kiếm của ta đâu?

Không lâu sau.

Anh ta nhìn thấy chiếc xe đậu ở giữa đường trước mặt, một nhóm người vây quanh đó, như thể đang nói gì, nhưng những thứ này đối với anh ta mà nói, căn bản không có chút sức hấp dẫn nào, ánh mắt của anh ta đều tập trung lên chiếc xe van kia.

Nhìn thấy bóng dáng của tà vật qua cửa sổ.

"Tà vật loại tinh tinh chủ yếu được biết đến với sức mạnh của chúng. Chúng rất mạnh và khả năng kìm chế mùi rất lợi hại, nhưng vẫn không thể thoát khỏi mũi Từ Tử Hạo ta. Cái mũi này của ta được gọi là ánh sáng của Hạ Đô."

Từ Tử Hạo rất tự hào, mũi anh ta rất quen ngửi mùi nước hoa của phụ nữ, chỉ cần ngửi mùi là có thể biết được đó là nước hoa của nhãn hiệu gì.

Tại thời điểm này.

Chỉ thấy một thanh trường kiếm trong tay Từ Tử Hạo, như hiện ra từ trong không khí, anh ta không tốt nghiệp từ tứ đại cao viện, mà là đi theo một lão ăn xin học tu luyện.

Theo lời của lão ăn xin, chúng ta gọi là kiếm tu, nếu truy lại nguồn gốc thì có thể có thể truy ngược lại Đạo gia Cao Viện.

Từ đâu Từ Tử Hạo đã nói, địa vị tôi cao như vậy, tứ đại cao viện tôi muốn học thì học, học ông tu kiếm làm gì, cho đến khi anh ta bị hình dáng kiếm tu đó làm cho hấp dẫn, tứ đại cao viện sớm đã bị anh ta vứt ra đằng sau đầu.

Anh ta phải học cái này.

Theo anh ta thấy, những người xung quanh rất có thể không biết có tà vật đang ẩn nấp ở đó, đã như thế, thì để anh ta đến cứu viện cho họ.

"Tà vật to gan, còn dám trốn ở chỗ này. Người khác không tìm được mi, kiếm đạo thần thông ta vừa nhìn là đã biết mi không phải thú nuôi."

Một bóng người nhanh chóng xuất hiện,

Kiếm quang kinh người.

Ngay sau đó.

Từ Tử Hạo bật chế độ giả vờ.

"Tử Hạo nghịch kiếm thiên hạ tẩu, vô địch thất thức quỷ thần kinh."

Đến không bóng ảnh, đi không dấu vết, thân như quỷ mị.

Một từ.

Nhanh đến nỗi cả thân ảnh của anh ta cũng không bắt được, các người có bị vẻ đẹp trai này mê hoặc chưa?

Tà vật Tinh Tinh trong chiếc xe van quay phắt đầu lại, cảm thấy một cơn khủng hoảng ập đến, một luồng sát khí đang khóa chặt nó, thân phận bị bại lộ rồi sao?

Điều khiến Tà vật Tinh Tinh nghi ngờ chính là, khí tức tà vật mà nó kiềm nén lại, chỉ giống động vật bình thường, làm thế nào nó có thể bị phát hiện dễ dàng như vậy?

Tà vật Công Kê vừa ra khỏi xe và đi về phía Lâm Phàm.

Đột nhiên.

Nó cũng quay mạnh đầu gà của nó lại, chỉ là không có bình tĩnh như tinh tinh, mà bị dọa sợ đến mức lông ra dựng đứng, cảm giác giống như cái chết đang bao trùm lấy nó.

"Không ngờ, lại có một con tà vật yếu ớt như vậy, ra tay với mi trước."

Thanh kiếm của Từ Tử Hạo chệch hướng trực tiếp lao giết về phía tà vật Công Kê.

Tại thời điểm này.

Lâm Phàm cảm thấy thú cưng của mình đang gặp nguy hiểm, nhìn thấy một bóng người rất nhanh đang lao về phía tà vật Công Kê, có chút không vui, sao có nhiều người lại muốn tổn hại đến vật nuôi của anh thế chứ?

Một quyền đấm thẳng ra.

Từ Tử Hạo kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ được lại có người ra tay, sau đó lo lắng thốt lên: “Anh em, tản ra cho tôi, uy lực một kiếm của tôi thật sự rất mạnh, tôi rất khó khống chế, nếu như cậu bị đâm trúng, bất kể cậu có mạnh cỡ nào, cũng chỉ có một kết cục rất là thê thảm. Mau tránh ra. Tôi không muốn làm tổn thương đến những người vô tội.”

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

Một cỗ sức mạnh kinh người ập tới.

Không thể chần chừ được nữa.

Thanh trường kiếm trong tay Từ Tử Hạo giơ cao lên, anh ta còn ổn định hình thể, hai chân đạp đất, đứng vững ở đó.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.

Mấy tên vệ sĩ đều nhìn Từ Tử Hạo đột nhiên xuất hiện trước mặt, kỳ lạ, tên này sao lại xuất hiện, vừa rồi hình như không có chú ý đến.

Sau đó.

Bọn họ nhìn trường kiếm ném lên cao, cùng tia nắng mặt trời chói lóa, tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

Từ Tử Hạo ngẩng đầu lên nhìn, chăm chú nhìn thanh trường kiếm đó.

Đã sơ sót gì rồi sao?

Tuyệt đối không phải là sơ sót, mà là nắm đấm mà tên đó tung ra dùng lực hơi mạnh, anh ta không thể chần chừ được nữa, dẫn đến thanh trường kiếm rơi khỏi tay.

Bây giờ anh ta có thể bình tĩnh như vậy, không có ý gì khác.

Chính là tuyệt đối không thể để người ta phát hiện anh ta bị thất thủ.

Phập!

Trường kiếm cắm xuống đất, mặt đất giống như miếng đậu hũ trực tiếp bị chém ra, trường kiếm trực tiếp ngấm vào đất, chỉ để lại chuôi kiếm ở bên ngoài.

Ông Trương kéo tay áo Lâm Phàm, nói: "Anh ta muốn làm gì vậy?"

Bộ dạng co rúm người lại.

Cảm thấy bây giờ rất là nguy hiểm.

“Tôi cũng không biết.” Lâm Phàm lắc đầu không biết đối phương rốt cuộc là ai.

Nhưng anh nhìn thấy, đối phương muốn làm hại đến Gà Mái của anh.

“Tại sao anh lại muốn tổn hại đến Gà Mái của tôi?” Lâm Phàm ôm Gà Mái trong tay hỏi.

Gà Mái run rẩy nấp trong vòng tay của Lâm Phàm.

Nó thực sự hoảng sợ.

Quá đáng sợ.

Bây giờ cái thế giới này bị sao thế này, nó thân là tà vật anh hùng, nằm vùng bên cạnh nhân loại, cũng chẳng làm chuyện gì thương thiên hại lý, bị đánh hết lần này đến lần khác thì thôi đi, nhưng bây giờ thì có hơi quá đáng rồi đấy.

“Anh biết bọn chúng là cái gì không?” Từ Tử Hạo không có rút kiếm, mà là đứng chắp tay, nhìn thẳng Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm nói: "Thú cưng kiêm bạn tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận