Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1348: Vật nhỏ, cảm phiền cậu hãy gọi người lớn trong nhà ra đây.

Vật nhỏ, cảm phiền cậu hãy gọi người lớn trong nhà ra đây.

"Được thôi, chuyện nhỏ." Ý Chí truyền âm cho Lâm Phàm.

Rất nhanh.

Trước mặt Lâm Phàm đã xuất hiện các hình ảnh, Ý Chí đang tái hiện lại những gì đã xảy ra vừa rồi.

Cự Long bay lượn trên không trung.

Khả Lam vì bảo vệ đồng đội và người dân trong làng, đã chủ động dẫn dục Cự Long đi.

"Thật dũng cảm, mình cảm thấy thật tự hào."

Lâm Phàm rất tự hào về hành động của con gái mình, bảo vệ bạn bè và những người yếu đuối, rất giống với anh, từ trước đến giờ đều không ức hiếp kẻ yếu, khi những hình ảnh đó kết thúc, khóe miệng anh vẫn treo nụ cười.

Lúc anh đang cảm thấy tự hào về con gái mình.

Ý Chí thoạt nhìn như tên ngốc, nói với Lâm Phàm một chuyện.

"Có thể nói với ngươi một chuyện không?"

Thái độ rất khiêm tốn.

Đây là chuyện Ý Chí có thể làm hay sao.

Bất kỳ một Ý Chí nào đều là người nắm giữ trật tự tuyệt đối của thế giới này. Duy trì sự vận động của thế giới, sáng tạo ra những khả năng vô hạn.

"Được thôi, mày cứ nói đi." Lâm Phàm mỉm cười, nhìn thấy Khả Lam xuất sắc như vậy, tâm trạng của anh vô cùng tốt, nếu như trước kia là sẵn sàng giúp đỡ đối phương, vậy thì bây giờ là vô cùng sẵn sàng.

Thoạt nhìn hai người cũng không khác nhau lắm.

Nhưng sự chênh lệch bên trong vô cùng lớn.

Ý Chí nói: "Ngươi có thể bỏ qua cho Long tộc không, sự bao dung của thế giới là vô hạn, sự tồn tại của bất kỳ chủng tộc nào cũng là một phần không thể thiếu của thế giới, bọn họ là phần tử của thế giới này, bây giờ bọn họ sắp bị ngươi ăn sạch rồi."

Ý Chí nghĩ đến tình cảnh bi thảm của Long tộc, thì vô cùng đau lòng.

Sao lại có một người đáng sợ như thế.

"Long tộc?" Lâm Phàm rất Nghi hoặc, sau đó nghĩ đến những động vật nhỏ mà thường ngày anh vẫn ăn, anh hỏi: "Long tộc mà mày nói chính là mấy động vật nhỏ mà tao ăn đấy à?"

"Đúng vậy."

"Ừm, thịt của bọn chúng có khá nhiều chất, nhưng có nhiều con không ngon lắm. Tao và con gái đều không thích lắm." Lâm Phàm chậm rãi nói, giống như đang nói đến một chuyện không hề quan trọng cấp bách.

Nếu như có người nghe được những lời này.

Tuyệt đối sẽ tức đến dậm chân, làm ơn nói tiếng người đi, đó là Long tộc đấy, không phải là động vật nhỏ gì, không ngờ lại còn ăn cả bọn họ, thật sự đáng sợ, thậm chí là khủng bố.

Ý Chí không muốn nói chuyện cho lắm.

Nó luôn cảm thấy nói chuyện với đối phương là một chuyện vô cùng khó khăn.

Thực sự tổn thương quá đi.

Nếu như có thể, nó thực sự không muốn nói về chủ đề nặng nề này.

Chính vào lúc Ý Chí không biết tiếp lời như thế nào.

Lâm Phàm nói: "Được thôi, tao đồng ý lời thỉnh cầu của mày, có điều mày có thể nói cho tao biết, vị Long tộc vừa rồi ở đâu không?"

Không có ý gì khác cả.

Chỉ là anh phát hiện ra thực lực của Long tộc, chút vượt trội hơn bình thường, Khả Lam cũng không có cách nào đối mặt với mấy động vật nhỏ lợi hại như vậy, cần phải từ từ, bước từng bước một, nên nóng vội, cũng không thể đi đường tắt.

Cuối cùng Ý Chí vẫn nói cho Lâm Phàm biết địa điểm của Long tộc.

Ngươi nể mặt ta.

Ta cũng nể mặt ngươi.

Đây là chuyện rất bình thường.

Tuyệt đối không có ý gì khác.

Tại địa phận của Long tộc.

Lúc Mạc Bỉ trở về, trong lòng không yên, giống như đã làm sai chuyện gì ở bên ngoài vậy, tâm trạng của cậu không được tốt lắm.

"Anh Mạc Bỉ, không phải anh vừa mới ra ngoài sao, sao đã trở lại rồi?" Em trai trong tộc hỏi.

Mạc Bỉ nói: "Chơi ở bên ngoài không vui, vẫn là trong tộc vui hơn."

"Sao có thể như vậy được, mọi người đều nói bên ngoài chơi vui hơn có thể tìm thấy những bảo bối màu vàng sáng lấp lánh, rất nhiều người trong tộc đều thích đi ra ngoài để thu thập những bảo bối đó."

Em trai là người trong tộc, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra anh Mạc Bỉ đã gây chuyện ở bên ngoài, bây giờ cậu rất sợ hãi, rất lo lắng, sợ mình gặp phải ác ma thích ăn thịt rồng mà người trong tộc vẫn hay nói.

Thật đáng sợ quá đi thôi.

Mạc Bỉ không để ý đến cậu bé, không muốn nói thêm những lời vô ích nào nữa, bây giờ lòng cậu có tâm sự, tâm sự nặng nề, đến con rồng cái xinh đẹp mà cậu thích hẹn cậu đi bắt cá ở bên hồ, cậu cũng không có hứng thú.

Lúc trước.

Long tộc của bọn họ ngang ngược bá đạo, không ai dám trêu chọc bọn họ, đáng tiếc... Thời đại đã thay đổi rồi.

Rất nhiều năm trước kể từ khi xuất hiện một người đáng sợ ăn thịt rồng, cuộc sống của Long tộc gặp phải rất nhiều thách thức, khiến cho Long tâm không yên, không biết được người bị hại tiếp theo sẽ là ai.

Chỉ có thể tham sống sợ chết.

Ngoan ngoãn ở trong tộc, không được đi đâu cả, những con rồng giàu có từng lăn xả ở bên ngoài, toàn thân lấp lánh ánh vàng, những con rồng giàu có đó treo đủ loại trang sức, vàng bạc châu báu của con người, lúc trước còn trở về khoe khoang, nhưng sau đó đã mấy năm rồi mà không thấy xuất hiện.

Tuy rằng không ai nói gì.

Nhưng mọi người đều hiểu rõ trong lòng, những người đó lành ít dữ nhiều... Có thể đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này, đã gặp phải người cực kỳ đáng sợ.

Lúc này.

Trên bầu trời lãnh địa của Long tộc xuất hiện dao động.

Một bóng người xuất hiện.

Lâm Phàm nhìn hoàn cảnh xung quanh, quả thực cũng không tồi, một hòn đảo trôi nổi trên đại dương, quần long bay lượn xung quanh đảo, thực sự rất tốt.

"Thịt rồng có màu sắc này là tốt nhất."

"Màu kia không được, Khả Lam nói rồi, thịt sẽ rất khô rất khó nuốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận