Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1275: Đại kiếm của tôi rất nặng, anh đừng để mình bị thương (2)

Đại kiếm của tôi rất nặng, anh đừng để mình bị thương (2)

Trong thôn làng.

Nhà trưởng thôn.

Một đám thôn dân tụ tập bên ngoài, nhón chân nhìn vào bên trong, hoàn toàn xem bốn người trẻ tuổi đó như con khỉ, đến cả đám trẻ con cũng chen chúc muốn xem nhìn cận cảnh.

Lâm Phàm đứng trong đám người, tò mò hỏi: “Vừa rồi cô ấy thi triển Ma Pháp sao?”

“Ừm, chính là Ma Pháp, có phải rất lợi hại không?”

“Rất lợi hại, làm sao mà làm được như vậy nhỉ?” Lâm Phàm rất tò mò, rất muốn biết, những thứ này rốt cuộc là làm như thế nào, quá thần kỳ, đương nhiên, anh không hứng thú với hỏa diễm vừa rồi lắm, tạo ra hỏa diễm từ khoảng không, anh cũng biết mà uy lực còn mạnh hơn nhiều.

Người dân trẻ nói: “Rất cao thâm đấy, tôi nghe người khác nói, muốn trở thành Ma Pháp sư rất cần có thiên phú, nếu như không có thiên phí, cả đời cũng không thể trở thành Ma Pháp sư được, trưởng thôn lúc trước cũng muốn trở thành Ma Pháp sư nhưng về sau vẫn phải ngoan ngoãn trở về đấy thôi.”

“Thiên phú?” Lâm Phàm rất nghi hoặc.

Không biết thiên phú anh ta nói đến rốt cuộc là cái gì.

Đương nhiên.

Bây giờ anh cũng giống như dân làng bình thường, đứng ở đó nhìn, trông không hút mắt, nhưng không ai có thể ngờ được, trong những người bình thường này lại có một tồn tại có khả năng hủy diệt thế giới.

Trong phòng.

Thôn trưởng nhiệt tình bưng nước rót trà, chiêu đãi bốn người trẻ tuổi.

Địa vị của Ma Pháp sư cao hơn chiến sĩ.

Rất nhiều chiến sĩ không có thiên phú về Ma Pháp, bởi vì không muốn cả đời tầm thường không có chí tiến thủ mà cố gắng rèn luyện thân thể, từ đó rèn luyện ra cơ thể mạnh mẽ, cường tráng, cuối cùng tu luyện kỹ năng chiến đấu.

Đương nhiên, chiến sĩ ngày trước có lẽ sẽ lợi hại hơn Ma Pháp sư, nhưng đến cuối cùng, Ma Pháp sư lớn mạnh, lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể gây nên tổn hại khó có thể tưởng tượng ra được, loại sức mạnh đó có thể xưng là Thần linh.

“Thôn trưởng, trong làng có thợ rèn không?” Thanh niên chiến sĩ hỏi.

Anh ta là Ryn, mặc áo giáp da thú, tuổi còn rất nhỏ, nhiều nhất chỉ mới hai mươi tuổi, trước những lời tâng bốc của các thôn dân, anh ta đã có cảm giác lâng lâng, cả người giống như đạt tới đỉnh phong vậy.

Loại cảm giác này thực sự rất thoải mái.

Hy vọng sau này cũng có người tâng bốc như vậy.

Thôn trưởng nói: “Có, trong làng chúng tôi có một thợ rèn, chỉ là kỹ thuật thợ rèn của làng chúng tôi không tốt lắm, chỉ có thể rèn một vào thứ đơn giản thôi, không biết có đáp ứng với yêu cầu của cậu không.”

“Không sao đâu, tôi chỉ muốn người đó hàn lại đại kiếm giúp tôi, thời gian trước chiến đấu với Ma thú, bị nứt ra một chút.” Ryn nói.

Anh ta đương nhiên biết trong ngôi làng cũ nát này làm sao có thể có thợ rèn có tay nghề tốt được chứ cho nên cũng chưa từng hy vọng gì.

“Vậy thì tốt, bây giờ tôi cho người đi gọi cậu ta tới.” Thôn trưởng nói.

Đã lâu rồi ngôi làng này không náo nhiệt như vậy.

Nhân cơ hội này, chắc chắn phải tuyên truyền cho ngôi làng này thật tốt để bốn vị Ma Pháp sư và chiến sĩ đại nhân cảm nhận được sự nhiệt tình của bọn họ.

“Thôn trưởng, Lâm Phàm đang ở đây này.” Có người dân hét lên.

Thôn trưởng nói: “Lâm Phàm, cậu tới đây.”

Lâm Phàm đứng trong đám người, bị người ta đẩy ra, anh không biết đối phương muốn làm gì, đi đến trước mặt thôn trưởng mỉm cười nói: “Thôn trưởng, tìm tôi có chuyện gì thế?”

Anh đã hoàn toàn hòa mình vào thân phận bên trong này rồi.

Tôi là một người dân bình thường trong làng, sinh sống bằng nghề rèn sắt, có thể tìm đến, chắc chắn có liên quan đến việc rèn sắt, nếu không thì có thể có chuyện gì chứ.

“Vị này là anh hùng vừa cứu sống ngôi làng của chúng ta.” Thôn trưởng giới thiệu.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Anh hùng, xin chào.”

Hì hì!

Cô gái tóc đỏ bật cười thành tiếng.

Ryn xấu hổ gãi đầu nói: “Tôi không phải là anh hùng, tôi tên là Ryn, anh là thợ rèn đúng không?”

“Đúng, tôi là thợ rèn trong làng.” Lâm Phàm nói.

Ryn nói: “Anh có tự tin vào năng lực của bản thân không, trong lúc chiến đấu với Ma thú đại kiếm của tôi bị nứt một vết dài, muốn anh hàn lại giúp, anh xem xem có được không.”

Vừa dứt lời.

Ryn lấy đại kiếm phía sau xuống, đặt trên bàn, đại kiếm trước mắt rất lớn, đối với người thường mà nói, rất có sức uy hiếp, nhưng đại kiếm to lớn này, yêu cầu đối với các chiến sĩ rất cao, không thể thi triển kiếm pháp tuyệt vời vô song, đối mặt với kẻ địch, hẳn là một đòn công kích nghiêm trọng.

Lâm Phàm muốn chạm vào đại kiếm một chút, Ryn vội vàng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đại kiếm này của tôi rất nặng đấy, mặc dù anh là thợ rèn, sức lực hẳn là không kém nhưng nếu như không chú ý tới, rất dễ làm mình bị thương đấy.”

“Cảm ơn đã quan tâm, tôi sẽ chú ý.” Lâm Phàm mỉm cười, cảm thấy đối phương cũng không tệ lắm.

Anh nhìn thật cẩn thận, nghĩ xem bản thân rốt cuộc có thể làm được hay không, sau đó nói: “Tôi nghĩ tôi có thể sửa được.”

“Được, tôi thích anh tự tin như vậy.” Ryn cười nói.

Đại kiếm này cũng không phải là binh khí tốt, nếu quả thực là binh khí tốt thật, anh ta cũng sẽ không để cho thợ rèn trong làng sửa chữa, lỡ như gặp phải vấn đề gì, hối hận cũng không kịp.

Thôn trưởng vỗ vai Lâm Phàm nói: “Cố gắng lên nhé, đây là binh khí của ân nhân làng chúng ta đấy.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Lâm Phàm gật đầu nói.

Tiệm lò rèn.

Đám người Ryn nhìn thấy điều kiện trong tiệm, có chút không dám tưởng tượng được, điều kiện tầm thường như vậy, mà còn dám nói là tiệm lò rèn, nếu cái này ở trong thành phố lớn, e là cả năm cũng không có người muốn đến đây mua binh khí.

Chắc chắn là một ví dụ điển hình của chết đói rõ như ban ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận