Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 859: Mọi người: Tiểu Bảo cậu thật sự là một đứa trẻ dũng cảm (2)

Mọi người: Tiểu Bảo cậu thật sự là một đứa trẻ dũng cảm (2)

Rất nhiều người đã không còn tình cảm với máy chơi game nữa. Thậm chí ông ta còn từng tổ chức hoạt động hồi tưởng lại thời thơ ấu, hy vọng có thể đánh thức những ký ức ẩn giấu sâu trong lòng bọn họ.

Nhưng thật đáng tiếc.

Hồi tưởng cái mông.

Tất cả đều mẹ nó đến ăn chùa uống chùa. Ông ta chuẩn bị một thùng coca, thế mà lại bị một đám nhóc con chia hết. Vốn dĩ ông ta nghĩ, nếu đã không thể nào giúp người trưởng thành nhớ lại thú vui lúc còn nhỏ, vậy thì cứ một mẻ hốt gọn bọn nhóc con, kiếm tiền từ tiền ăn vặt hằng ngày của bọn chúng.

Ông ta đã lén lút tăng độ khó của máy chơi game từ lâu rồi.

Chỉ cần cậu dám chơi, đảm bảo mấy phút sau cậu sẽ phải đút một đồng vào.

Nhưng không ngờ…

Đám nhóc đó thật là hèn hạ.

Ông ta sẽ không bao giờ quên được sau khi đám nhóc đó hả hê uống coca xong, ánh mắt nhìn ông ta khinh thường đến thế nào.

Đồng thời, trong đầu ông ta có một câu nói vang lên.

“Ai bảo ông đuổi chúng tôi đi, chúng tôi mới không thẻm đến khu trò chơi của ông chơi.”

“Hừ!”

Cuối cùng, đám nhóc vỗ bụng, hả hê bỏ đi.

Khiến ông ta tức đến chỉ có thể dậm chân tại chỗ.

Ông ta buồn chán ngồi trước cửa, chờ đợi khách đến. Ông ta rất nhớ người khách giàu có, chỉ có người đó mới là khách hàng trung thành nhất trong tiệm, cũng là người khách duy nhất mà ông ta xem rằng khách hàng là Thượng Đế.

“Ồ!”

Đột nhiên.

Ông chủ đột nhiên đứng dậy, dụi mắt, dường như không dám tin. Sau đó, hô hấp của ông ta trở nên gấp gáp, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ông trời không bỏ rơi mình.

Ông ta mau chóng nhìn qua.

“Quý khách, chào buổi sáng.” Ông ta vô cùng cung kính đứng ở trước mặt bọn họ, bày ra dáng vẻ thấp kém nhất.

“Ừm.”

Tiểu Bảo rất kiêu ngạo, nhưng câu trả lời tưởng chừng đơn giản này lại khiến ông chủ thấy được sủng ái mà lo sợ, cũng chỉ có mặt nóng dán mông lạnh mới có cảm giác này.

“Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!”

Lâm Phàm và ông Trương thân thiện mỉm cười.

Bọn họ thích người lễ phép.

Ví dụ như ông chủ… ở trước mặt.

“Mời, mời vào trong, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ bên trong rồi.”

Ông chủ vội nói, vừa nói vừa dẫn người vào trong.

Ông ta không có ý gì khác.

Chỉ là sợ nếu không làm vậy, mấy người khách này sẽ đi khỏi đây.

Ông ta vui mừng nhìn những người khách đi vào tiệm.

Sau đó, ông ta mau chóng đưa nước uống, lấy ghế, làm sao để khiến khách hàng thoải mái thì ông ta sẽ làm, phải thể hiện ra dáng vẻ nhiệt tình nhất của mình.

Đương nhiên.

Ông ta cũng chú ý đến con Sóc trong lòng Tiểu Bảo, thế mà lại có tận hai cái đuôi, thật sự là chưa từng nhìn thấy qua con vật như vậy. Nhưng nghĩ thì thấy cũng phải, thú cưng của khách hàng giàu có mà, hiếm lạ cũng là chuyện bình thường.

“Chăm sóc thú cưng của tôi cho tốt.”

“Yên tâm đi quý khách, tôi sẽ chăm sóc nó như bố tôi.”

Vì để lấy lòng khách hàng giàu có, ông ta đã hoàn toàn không cần mặt mũi. Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói rằng ông ta vì tiền mà đến tôn nghiêm cũng không cần. Nhưng ông ta sẽ phản bác lại đối phương rằng, cho dù anh không cần tôn nghiêm cũng chưa chắc có kiếm được tiền, anh có cơ hội không cần tôn nghiêm mà kiếm ra tiền như tôi sao.

Sóc Hai Đuôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Lúc ở núi Trường Bạch, nó vô cùng buồn chán. Sau khi vào thành phố, hạt dẻ không còn là thứ mà nó thích nhất nữa, nó thích thịt, cá, hải sản, tổ yến nhất, mùi vị đó thật sự rất tuyệt vời.

Rất nhanh.

Tiếng khen ngợi đã truyền đến.

“Woa, Lâm Phàm, anh thật là giỏi, tôi cũng không đánh lại anh.” Tiểu Bảo khen ngợi.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi, tôi rất giỏi đấy. Nhưng Tiểu Bảo cậu cũng không tệ mà.”

Tiểu Bảo thích dáng vẻ thích thú của Lâm Phàm.

Cậu ta chơi game chẳng bao giờ thua, nhường cũng là chuyện rất bình thường, bởi vì cậu ta muốn để Lâm Phàm vui.

“Tôi cũng muốn chơi.” Ông Trương nhìn một lúc lâu, quyết định khiêu chiến Tiểu Bảo.

Ông ta phát hiện kỹ thuật của Tiểu Bảo quá tệ.

Lâm Phàm nhường chỗ, để ông Trương đấu với Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nhìn ông Trương, quyết định sẽ cho ông ta một bài học, để ông ta biết Tiểu Bảo trong giới game khủng khiếp đến thế nào. Rất nhanh, hình ảnh đã bắt đầu…

Ông Trương tay trái nắm lấy cần điều khiển, ngón tay trái bấm phím, vang lên tiếng bộp bộp.

Ý nghĩa đại khái là…

Một tràn thao tác mạnh như hổ, vừa thấy chiến tích…

KO!

“Ông Trương, ông cần phải luyện thêm đấy.” Tiểu Bảo nói.

Ông Trương ngây người nhìn màn hình, tự nói với mình: “Không thể nào.”

Tiểu Bảo lén cười.

“Quý khách, đồ uống đây.” Ông chủ bưng đồ uống qua, hạ thấp mình đưa cho Tiểu Bảo, sau đó hỏi: “Quý khách, có cần mát xa không? Kỹ thuật của tôi rất tốt đấy.”

Tiểu Bảo không hề nhìn đối phương lấy một tấm thẻ ra: “Quẹt năm vạn, mật khẩu ở đằng sau.”

Ông chủ điên cuồng vui mừng, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi. Ông ta nhận lấy thẻ, ngoan ngoãn trở về quầy tính tiền, động tác soạt soạt, không dám quẹt nhiều hơn một đồng, cũng không quẹt ít hơn một đồng.

Đại gia khí phách.

Đại gia đẹp trai.

Ông ta biết ngay đại gia có thể trở thành đại gia đều có lý do cả.

“Chít chít…”

Lúc này.

Sóc Hai Đuôi nóng nảy, vội vàng chạy vào lòng Tiểu Bảo, khiến Tiểu Bảo kinh ngạc không biết đã xảy ra chuyện gì, sờ đầu Sóc, vỗ về nó.

“Sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận