Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1174: Thả lưới, chỉ có anh mới tin thôi

Thả lưới, chỉ có anh mới tin thôi

"Sao có thể chứ, bọn mình chỉ là bạn bè mà thôi." Đường Nại Nhất vừa dứt lời, sau đó giống như đã nghĩ đến điều gì đó, "Đương nhiên, nếu như chú ý lãng mạn theo đuổi mình, có lẽ mình sẽ đồng ý."

Hạ Thanh Diệu trợn trắng mắt, "Cậu đừng làm loạn nữa!"

"Mình làm khi nào, tiểu thư đây là mỹ nữ trẻ tuổi vô địch, cảm nhận một chút hương vị yêu đương còn không được sao?" Đường Nại Nhất phản bác, "Chỉ là mình nghe nói gần đây tên Văn Tu kia hình như tìm tới anh trai của mình mà bồi luyện, anh trai của tên đó hình như chính là thành viên gạo cội của tổ chức thảo phạt, kinh nghiệm tác chiến hết sức phong phú, mình nghĩ tên đó nhất định muốn huấn luyện bí mật, sau đó đánh bại cậu, cậu phải cẩn thận một chút đấy."

Hạ Thanh Diệu trầm tư, lầm bầm làu bàu.

"Thành viên tổ chức thảo phạt, có phải đều thật sự rất mạnh nhỉ."

Đường Nại Nhất nghe thấy những lời nói thầm này của cô, rất muốn nói, khẳng định là rất mạnh rồi, đều giao thủ với quái vật đấy, nhất định kinh nghiệm đều rất phong phú rồi.

Thời gian trôi qua nhanh, năm tháng như thoi đưa!

Trong nháy mắt...

Ba tháng đã trôi qua.

Tổ chức thảo phạt vẫn chưa thể phát hiện cách để được nhìn thấy Chiến Sĩ Ánh Sáng, nhưng cho dù như vậy thì vẫn không hề dao động niềm tin của Vương Tiểu Quân dành cho Chiến Sĩ Ánh Sáng. Hắn hoàn toàn tin tưởng Chiến Sĩ Ánh Sáng có tồn tại.

Hơn nữa còn tồn tại bên cạnh chúng ta.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Hồng không có nhiệm vụ để chấp hành, bên ngoài quá nguy hiểm, trừ phi cần một thứ gì đó mới có thể nghe theo mệnh lệnh tổ chức đưa ra, nhân viên của tổ chức tới khu vực quái vật sinh sống.

Cô sẽ xem hết toàn bộ phim hoạt hình về Chiến Sĩ Ánh Sáng.

Đã có thể hiểu được hàm nghĩa của Chiến Sĩ Ánh Sáng trong lần đầu tiên rồi.

Nhưng muốn đạt tới loại trình độ như Vương Tiểu Quân này, cô tự nhận vẫn chưa đủ, dù sao cô là con gái, con gái đâu thể xem từ nhỏ giống như con trai, sự hiểu biết đối với Chiến Sĩ Ánh Sáng đã ăn sâu bén rễ rồi.

Trong khoảng thời gian này, Vương Trung cũng có đi tìm Trần Kiện Kiện, ngẫm lại, có lẽ Tiêu Hồng đã nhìn lầm cũng không chừng, muốn tìm hiểu chút nội dung từ phía Trần Kiện Kiện.

Chỉ là đáng tiếc.

Nghĩ nhiều rồi, Tiêu Hồng nói rất đúng, tên kia cái gì cũng không biết, có thể tạo ra 'Chiến Sĩ Ánh Sáng' thật sự rất có thể là được chỉ lệnh.

Học viện Đặc Chiến.

"Chú à, phải nói lời tạm biệt với chú rồi, tụi cháu đã tốt nghiệp rồi!" Đường Nại Nhất ghé sát trên cửa sổ phòng bảo vệ, cười hì hì nói. Quan hệ giữa cô và Lâm Phàm không tệ, ngày ngày đều sẽ mang ít bữa sáng cho Lâm Phàm, từ đó đã kiên trì được ba tháng rồi.

"Chúc mừng cháu, sau khi tốt nghiệp cháu muốn được phân đến đâu?" Lâm Phàm hiếu kỳ hỏi.

Đường Nại Nhất cười nói: "Vốn cháu không biết được, nhưng Thanh Diệu đã chọn thành phố Đồng Dương, cô ấy nói nơi đó nguy hiểm nhất, cần phải đi nơi nào đó ma luyện một phen cho tốt, đương nhiên cháu cũng đi cùng với cô ấy rồi."

"Như vậy rất nguy hiểm đấy." Lâm Phàm cảm thấy lo lắng thay cho các cô, con gái quả thật rất dũng cảm, nhưng đi thẳng đến nơi nguy hiểm nhất nhất định sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối, mà quan hệ giữa Đường Nại Nhất và anh cũng tốt, xem như quan hệ bạn bè quen biết, đương nhiên nhất định còn lâu mới đạt tới được mức độ như với Tiểu Bảo.

"Quả thật có nguy hiểm, nhưng chú cũng đừng coi thường bọn cháu, chúng cháu rất mạnh đấy, mấy năm huấn luyện này cũng không phải phí công đâu." Đường Nại Nhất rất tự tin đối với thực lực của bản thân, điều kiện tiên quyết chỉ là chưa từng trải qua cuộc chiến với quái vật, nhưng thân là nữ sinh, có thể có loại tự tin như vậy là một việc đáng để kiêu ngạo rồi.

"Điều này cũng đúng, cháu và bạn Thanh Diệu kia đều rất cố gắng." Lâm Phàm cười nói.

Đường Nại Nhất rất bất đắc dĩ, từ sau khi tên Văn Tu kia được anh trai của hắn huấn luyện đặc biệt một thời gian ngắn rồi lại đến tìm Hạ Thanh Diệu đòi quyết đấu, cuối cùng dùng ưu thế không tính là lớn mà chiến thắng, từ đó về sau Hạ Thanh Diệu càng cố gắng tu luyện, thời gian hai người gặp được nhau cũng rất ít, cho dù có gặp mặt thì cũng sẽ phát hiện trong đầu Hạ Thanh Diệu đều là tu luyện.

Thật tức chết mà.

Cô đã muốn nện cho Văn Tu một chùy rồi.

"Sao vậy?" Lâm Phàm hỏi.

Đường Nại Nhất lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ tới một số chuyện mà thôi."

Lâm Phàm nói: "Ngày hôm nay là ngày cuối cùng rời khỏi trường học rồi sao?"

"Ừm, hôm nay là lễ tốt nghiệp, tham gia lễ tốt nghiệp xong thì đều rời trường, sau đó đi tới những tổ chức thảo phạt của các thành phố khác, muốn gặp lại lần nữa sẽ phải chờ tới rất lâu sau rồi!" Đường Nại Nhất rất mong chờ tháng ngày tương lai, cô không biết sẽ xảy ra những điều gì, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì thì cô vẫn đều tràn ngập hi vọng.

"Hi vọng cháu có thể thuận buồm xuôi gió, nếu gặp phải khó khăn có thể gửi tin cho chú." Lâm Phàm cảm giác Đường Nại Nhất là một cô gái không tồi, làm bạn rất được, cho nên anh nghĩ, nếu tương lai đối phương gặp phải khó khăn gì, anh rất nguyện ý giúp đỡ đối phương.

Đường Nại Nhất cười nói: "Chú à, chú không phải muốn nói là tới cứu cháu đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận