Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1289: Lần đầu Lâm Phàm làm vú em, cảm thấy bất lực vì điều kiện gia đình

Lần đầu Lâm Phàm làm vú em, cảm thấy bất lực vì điều kiện gia đình

“Làng chúng ta trước giờ đều không màng chuyện ngoài kia, rất ít khi có liên hệ với thế giới bên ngoài. Ngay ban nãy, đứa trẻ này xuất hiện tại làng chúng ta, đối với làng ta thì đã lâu rồi không có người ngoài đến đây, có thể nói đứa trẻ này chính là một loại phúc mà ông trời ban cho chúng ta.”

“Cậu bé, cháu đến từ đâu vậy?”

Trưởng làng thân thiện nhìn đứa trẻ, hỏi han nhẹ nhàng, trong ánh mắt ông ấy lóe lên sự đau lòng, chạy đến làng của bọn họ với bộ dạng này chắc chắn là do lánh nạn mà đến.

Tuy ông ấy đã không ra ngoài một thời gian dài.

Nhưng ông ấy biết nhiều đế quốc thường xuyên xảy ra chiến tranh, khiến cho nhiều người rơi vào cảnh tan nhà nát cửa, vợ con li tán, phiêu bạt khắp nơi, không có chốn an thân.

Cho nên.

Trưởng làng rất tự tin cho rằng cậu bé này chắc chắn là đến đây để lánh nạn.

Dưới sự trùng hợp của cơ duyên, mà cậu bé đã đến với ngôi làng tốt đẹp này. Dù sao thì ngôi làng này được phát triển dưới sự lãnh đạo của ta mà, sao mà không tốt đẹp được.

Thấy cậu bé không trả lời.

Trưởng làng hỏi một cách thương xót: “Không ngờ cậu bé này bị câm, đáng thương quá, nhỏ tuổi như vậy đã gặp chuyện như vậy rồi, sau này thì phải làm sao đây, nhưng mà cháu đừng lo, cháu đến đây rồi thì có nghĩa là cháu cháu duyên với ngôi làng này, mọi người sẽ không đuổi cháu đi đâu.”

Nói đến đây, trưởng làng cảm thấy tinh thần của bản thân được nâng cao, một trưởng làng được mọi người kính trọng là phải như ông đây.

Các dân làng không ngờ cậu bé bị câm.

Bọn họ đều cảm thấy đáng tiếc vô cùng.

“Được rồi, quay lại chủ đề, cho dù cậu bé có câm hay không thì hội nghị lần này của làng ta cũng là để sắp xếp tương lai của cậu bé này. Mọi người có ai muốn nhận nuôi cậu bé không?” Trưởng làng nói đến câu hỏi quan trọng, đồng thời cũng nói: “Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, với thân phận là một trưởng làng, đúng là phải làm gương, nhưng tôi đã lớn tuổi rồi, ra đường cũng phải mang theo cây gậy, sao mà có sức lực và tinh thần chăm sóc trẻ con chứ.”

Các dân làng nhìn nhau.

Bọn họ không phải là không nguyện nhận nuôi, nhưng việc nhận nuôi không phải là chuyện đùa, đã chắc chắn nhận nuôi rồi là phải chăm sóc đối phương suốt đời, không thể quyết định mà thiếu suy nghĩ được.

“Ôi, nhà tôi đã có ba đứa trẻ rồi, thêm một đứa e là không trông nổi.”

“Nhà tôi cũng vậy.”

“Tôi cũng thế!”

Trưởng làng cảm thấy chẳng biết nên nói gì về hành vi này của dân làng, ai nhận nuôi được thì lên tiếng là được rồi, tại sao cứ phải nói ra hoàn cảnh của bản thân để tìm lí do cho bản thân.

Đâu có ai ép mấy người đâu.

“Lâm Phàm, bọn ta đều biết là cậu bây giờ không có vợ, sinh sống một mình. Cậu bé này được cậu phát hiện ra, vậy có nghĩa là nó có duyên với cậu, hay là cậu nhận nuôi đi, sau này nó có thể kế thừa và phát triển sự nghiệp của cậu, cậu thấy sao?” Trưởng làng hỏi.

Ông ấy nghĩ đến nghĩ lui, cảm thấy Lâm Phàm nhận nuôi cậu bé này là tốt nhất.

Người trẻ tuổi, khỏe mạnh cường tráng, dư sức nuôi một đứa trẻ, đồng thời, có đứa trẻ bên cạnh cũng có thể giúp đỡ nhàm chán hơn.

Lâm Phàm cười nói: “Được, tôi không có vấn đề gì cả.”

Sau đó, anh xoa đầu cậu bé nói;

“Sống chung với chú, chú sẽ chăm sóc tốt cho con.”

Khi xưa, anh đã quyết định không liên hệ đến người trong mơ nữa, vì anh sợ cảm giác không nỡ khi phải rời đi, nhưng tình trạng bây giờ, anh nghĩ nếu bản thân không nhận nuôi cậu bé này thì cậu sẽ không còn chỗ để mà đi nữa.

Cho nên nghĩ lại thì.

Thôi.

Không có gì nữa.

Có lẽ nhiệm vụ có thể hoàn thành bất cứ lúc nào, sau đó anh sẽ canh giữ nhiệm vụ để giữ cho nó không hoàn thành, rồi nhìn cậu lớn lên, cưới vợ, lập nghiệp, đến lúc đó rồi anh rời khỏi thì không có vấn đề gì rồi.

“Được, vậy chuyện này quyết định như vậy, cậu bé này sẽ được Lâm Phàm nhận nuôi, sau này mọi người trong làng hãy cùng giúp đỡ một ít.” Trưởng làng tuyên bố.

Các dân làng gật đầu, không có ý kiến gì cả.

“Lâm Phàm, cậu định đặt tên cho cậu bé này gì?” Trưởng làng hỏi.

Lâm Phàm nói: “Không biết, vẫn chưa biết tên lúc trước của nó, nếu không có tên thì tôi có thể đặt một cái tên cho nó, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra, tôi phải nghĩ kĩ mới được.”

Về việc đặt tên thì anh có chút thiên phú.

Lúc trước, khi chế tạo xong món vũ khí đầu tiên, anh đã đặt tên cho nó, xét về tổng thể thì khá tốt, tên của thanh kiếm đó có chút bá đạo, tuyệt đối không phải người thường nghĩ ra được.

“Ừm, cũng được, nếu vậy thì chúng ta giải tán thôi.” Trưởng làng đứng dậy, vẫy tay, ông ấy còn chuyện phải làm, lúc trước bàn chuyện thanh xuân với em gái, nghĩ đến đều là hồi ức cả.

Buổi chiều.

Trong nhà có một thùng nước đang nấu nước sôi, đồng thời mượn vài bộ quần áo từ nhà người khác. Toàn thân cậu bé hơi dơ, Lâm Phàm chuẩn bị tắm cho cậu và thay bộ đồ mới cho cậu để trông gọn gàng, sạch sẽ hơn.

Đừng nhìn Lâm Phàm không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng anh luôn học tập, nếu đã nhận nuôi rồi thì phải chịu trách nhiệm.

Không bao lâu sau.

Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận