Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 420: Mỉm cười chối từ mà lại không thất lễ

Em gái ma thần tới chỗ không có người, đầu ngón tay điểm một cái, thuốc mê trôi lơ lửng xung quanh. Sau đó bị một luồng năng lượng bao vây lấy, trong chớp mắt, đống thuốc mê số lượng lớn đó trực tiếp kết tụ lại thành một viên.

Đây là tinh túy.

Hiệu quả cực mạnh.

"Trở về rồi."

Em gái ma thần nhìn về phía xa, cô ngửi được mùi của Lâm Phàm xuất hiện ở thành phố Duyên Hải. Cất xong viên tinh túy kia, hôm nay cho dù có như thế nào thì cô nhất định cũng phải để viên tinh túy này vào trong người của đối phương.

Thật phiền phức.

Chị gái lại không giúp cô.

Một mình làm mọi chuyện thật là cực khổ.

Trong khoảng thời gian Lâm Phàm rời đi, Độc Nhãn Nam rất nhớ Lâm Phàm. Cho dù họ là bệnh nhân tâm thần, cũng không thể ngăn cản nỗi nhớ của ông ta đối với Lâm Phàm.

Thành phố Duyên Hải không dễ gì xuất hiện một vị cường giả.

Sao có thể tùy tiện bị người khác nẫng mất.

Cũng may là Lâm Phàm có kỷ niệm với thành phố Duyên Hải, sao có thể bị nẫng đi dễ dàng như vậy được.

Độc Nhãn Nam vẫn giữ liên lạc với Hạ Khôn Vân. Thông qua điện thoại, hai người nói về chuyện của bộ phận. Trải qua lần này, Độc Nhãn Nam đã có thể xác định một trăm phần trăm, kẻ phản bội chính là cấp cao tổng bộ.

Với sự xuất hiện của hội Ám Ảnh, ông ta biết thành viên của hội Ám Ảnh đã xâm nhập vào trong cấp cao tổng bộ. Cũng có khả năng là cấp cao tổng bộ đã phản bội bộ phận đặc biệt, trở thành thành viên của hội Ám Ảnh.

“Phía bên này, tôi sẽ điều tra chuyện kẻ phản bội. Ông Từ muốn giữ Lâm Phàm ở lại Hạ Đô, và cho phúc lợi rất lớn. Có điều là tôi chưa nói cho Lâm Phàm biết, cũng không giữ ở lại. Ông biết tôi làm vậy là để bồi thường cho ông.”

“Cút!”

“Đừng có nóng nảy như vậy. Tôi biết là ông không phải bị cắm sừng. Chỉ là tôi quá xuất sắc, ông thua bởi tôi mà thôi. Ông yên tâm. Bất kể người khác nói gì, tôi đều biết cụ thể là chuyện gì đã xảy ra. Nhưng tôi cũng biết chuyện này là một đả kích đối với ông. Thật sự có lỗi với ông quá.”

Độc Nhãn Nam đang nghe điện thoại tức đến nghiến răng.

Nếu như có thể, ông ta rất muốn đánh chết Hạ Khôn Vân.

Bíp bíp!

Cúp điện thoại.

Không muốn nói nhảm với ông ta thêm câu nào nữa.

Nếu không phải vì chuyện Lâm Phàm và kẻ phản bội, ông ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự tiếp xúc nào với Hạ Khôn Vân.

Mà điều làm cho ông ta không nghĩ tới được là.

Hạ Khôn Vân lại quá đáng như vậy.

Nói chuyện thì nói chuyện.

Ai có thể ngờ đến đang nói nói, lại nói đến chuyện trước kia. Nhất định là cố ý chọc tức ông ta. Nếu không thì cũng đâu cần thiết phải giải thích chuyện này.

Nghênh đón Lâm Phàm trở về. Dù nói thế nào thì tổng bộ Hạ Đô đã nợ bộ phận thành phố Duyên Hải bọn họ một nhân tình. Nếu như không phải bọn họ phái trụ cột của thành phố Duyên Hải qua đó.

Vậy thì lần này Hạ Đô thật sự đã bị tổn thất nặng rồi.

Có lẽ thủ lĩnh Từ đã trốn trong ổ chăn khóc thét rồi cũng nên.

Dưới tòa bộ phận.

Em gái ma thần đi đến đại sảnh bộ phận. Những thành viên nam đi ngang qua đều nhìn không rời mắt. Có người khá thẹn thùng, nhìn mà giống như không dám nhìn quá lộ liễu, chỉ lén lút liếc nhìn.

Đẹp quá!

Dễ thương quá!

Thật sự quá xinh đẹp!

Cũng không phải là họ chưa từng thấy người đẹp. Như người đẹp nhất bộ phận là Kim Hòa Lị cũng đủ để bổ mắt rồi, còn có thể chưa từng thấy qua người đẹp sao.

Kim Hòa Lị là đại diện cho vẻ đẹp lạnh lùng.

Còn người đẹp cột tóc hai chùm trước mặt này thì lại là tổng hợp của sự thanh khiết, ngây thơ, hoạt bát và dễ thương.

Có một câu nói rất hay.

Dễ thương ở trước mặt gợi cảm không là gì cả.

Nhưng khí chất của em gái cột tóc hai chùm này thật sự rất đặc biệt, làm cho người ta đã gặp qua là không quên được.

Tiểu Hồ là một người dân bình thường. Bởi vì trong nhà có chút quan hệ, nên cậu ta được sắp xếp vào làm bảo vệ cho bộ phận đặc biệt. Là nhân viên an toàn, mỗi ngày không có bất kỳ việc gì khác, chỉ đứng ở đó xem thiết bị.

Không có tính kỹ thuật gì.

Nhưng hơn ở chỗ ổn định nhàn nhã.

Hiện giờ, một thanh niên chính trực nhiệt huyết như cậu ta đang bị người nhà thúc giục xem mắt. Công việc của cậu ta có ưu thế tuyệt đối. Rất nhiều cô gái thường nhìn trúng không phải là bản thân cậu ta, mà là công việc của cậu ta.

Nhân viên bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải.

Làm việc gì?

Nhân viên an toàn.

Cho dù là vậy, có rất nhiều cô gái đều cảm thấy vô cùng hứng thú với nghề nghiệp của cậu ta. Những ánh mắt đó giống như có thể nuốt chửng lấy cậu ta. Nghề nghiệp lương cao luôn là chiếc bánh thơm ngon trong mắt người khác.

Trong số các cô gái đã xem mắt, không thiếu người đẹp đạt đến tám mươi điểm.

Nhưng Tiểu Hồ không hề có hứng thú với họ. Cậu ta chỉ muốn tìm tình yêu đích thật, tìm ra được cô gái có thể nhìn thấy được ưu điểm trên người cậu ta, chứ không phải là coi trọng nghề nghiệp cậu ta.

Những người đó quá nông cạn.

Lúc này.

Tiểu Hồ nhìn thấy em gái Ma Thần, mở trừng mắt, ánh mắt không cách nào chuyển dời đi nữa. Đẹp, thật sự quá xinh đẹp, giống y như tiên nữ giáng trần vậy.

Gặp được nữ thần như vậy, cậu ta một chút cũng không dám nghĩ nhiều.

Có thể nhìn một cái, thì đã là may mắn nhất đời này rời.

“A! Nữ thần đi về hướng chỗ mình, cô ấy muốn nói chuyện với mình sao?”

Trái tim Tiểu Hồ đập thình thịch vô cùng nhanh, giống như là muốn nhảy ra ngoài tới nơi. Hiện tại cậu ta rất căng thẳng, không biết nữ thần sẽ nói những gì với cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận