Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 776: Tiểu Bảo muốn có thú cưng riêng

Tiểu Bảo muốn có thú cưng riêng

Cậu ta đặt con sóc hai đuôi trên mặt đất.

Con sóc hai đuôi được thả rơi xuống đất cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm.

"Gặp lại sau nha sóc." Tiểu Bảo vẫy vẫy tay.

Lâm Phàm và ông Trương cũng vẫy vẫy tay với con sóc hai đuôi, Tiểu Bảo muốn thả cho nó đi, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý. Mặc dù con sóc rất đáng yêu nhưng bây giờ bọn họ cũng không đói, mà con sóc đó cũng xem như là bạn tốt của bọn họ, bọn họ không thể tùy tiện ăn thịt người nhà được.

Con sóc hai đuôi quay đầu nhìn bọn họ.

Sau khi xác định bọn họ không phải nói đùa.

Lập tức co cẳng chạy.

Nó sợ nha.

Chỉ sợ đối phương đang nói đùa với nó.

Độc Nhãn Nam thở dài bất đắc dĩ, ông ta liếc mắt một cái đã biết con sóc hai đuôi này không phải là một con sóc đơn giản, nếu như ông ta gặp phải, chắc chắn không có khả năng thả nó đi.

Chỉ là không còn cách nào.

Cũng không phải do ông ta phát hiện ra, có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi chứ sao.

Ban đêm.

Bọn họ chỉ có thể tạm thời cắm trại ở nơi này nghỉ ngơi.

Tộc lão và Ngô Thắng chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, đối với bọn họ mà nói, độ nguy hiểm nơi này cực cao, chỉ cần hơi vô ý một chút là có thể rơi vào thế vạn kiếp bất phục, dù có Lâm Phàm bảo hộ ở bên cạnh, bọn họ cũng không thể chủ quan.

Ngộ nhỡ là Lâm Phàm chủ quan thì làm sao bây giờ?

Bọn họ lại không phải hoàn toàn là con nghé.

Nghĩ lại vẫn thấy rất có lý.

Đống lửa đang bốc cháy hừng hực.

Đầu bếp Tiểu Bảo đưa đến đang rất bận rộn, trách nhiệm của bọn họ là phụ trách tốt khoản này, để cậu chủ nhà mình và Lâm Phàm bọn họ ăn no, uống say, ngủ ngon.

Còn về người khác, thì giống như như bọn họ, tùy tiện ăn uống đơn giản là được.

Muốn giống như cậu chủ, ừm... thì thuộc về kiểu nằm mơ.

Vẫn nên đừng nghĩ tới.

Tộc Lão và Ngô Thắng có của ngon vật lạ nào mà chưa từng thấy, nhưng trải qua hàng loạt chuyện kích thích cũng bắt đầu thấy thèm ăn hơn, còn chưa dọn cơm đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt ấy.

"Tay nghề của những đầu bếp này khá lắm." Tộc Lão cười nói: "Không ngờ hành tinh của các ông cũng chú trọng việc ăn uống như vậy."

Độc Nhãn Nam đáp: "Đừng mơ nữa, đây không có phần của các ông, không chỉ các ông không có, ngay cả tôi cũng không có, bọn tôi chỉ có thể ăn vài món đơn giản."

"Cho dù nói thế nào, bọn tôi cũng là khách mà, khách đến thì chắc chắn phải tiếp đãi chu đáo một chút chứ phải không?" Tộc Lão cười nói.

Quan hệ giữa ông ta và Độc Nhãn Nam cũng không hời hợt giống như lần đầu gặp mặt, đã quen thuộc hơn một chút, không thể nói là bạn bè thân thiết, nhưng bây giờ cũng coi như là bạn hợp tác.

"Cái gì mà khách với chẳng phải khách chứ, đừng nghĩ nhiều quá, nhìn thấy chàng trai trẻ đó không, đừng tưởng cậu ta tay trói gà không chặt thì dễ bắt nạt, chỉ cần có Lâm Phàm ở đây, cậu ta có thể không nể mặt ai cả." Độc Nhãn Nam đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu.

Thân phận con nhà tỷ phú không làm người ta giật mình, những thứ này đều không có ý nghĩa gì đối với cường giả.

Nhưng ông phải nhớ, đằng sau cậu ta có một người bạn thân, tên của cậu ấy không hề thô bạo, nhưng khi ông nghe thấy tên này, ông sẽ biết đáng sợ đến nhường nào.

Rất nhanh.

Cơm canh nóng hổi đã nấu xong.

Tiểu Bảo kéo tay Lâm Phàm: "Tôi bảo đầu bếp làm bữa tiệc hải sản, còn có lẩu nữa, tôi biết anh thích uống rượu, còn chuẩn bị rất nhiều rượu cho anh."

"Được, tốt lắm."

Lâm Phàm cười rất tươi, đã lâu lắm rồi anh ta chưa uống rượu, nghe thấy "rượu" thì bắt đầu tưởng nhớ.

Ông Trương và Lâm Phàm là bạn tốt nhất của Tiểu Bảo, chắc chắn là cũng có địa vị, ngay cả Tà Vật Công Kê cũng vì được hưởng sái của Lâm Phàm mà có một chỗ trong đó.

Còn về bọn người Độc Nhãn Nam, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.

Tiền... quả thật không phải là vạn năng.

Nhưng vào những lúc như thế này.

Không có tiền thì sẽ mãi mãi không thể hưởng thụ sự phục vụ như vậy được.

"y, lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy."

Tộc Lão than vãn, nghĩ rằng địa vị của ông ta vẫn rất ổn, cho dù đi đâu, cho dù buổi tiệc lớn cỡ nào thì đều có một chỗ trong đó, nhưng bây giờ thì hay rồi, đừng nói là một chỗ, ngay cả một góc cũng không có.

Mẹ kiếp ức hiếp người khác quá rồi.

Ánh trăng sáng tỏ, sao trời lưa thưa.

Ban đêm không hề yên tĩnh, có thể nghe thấy đủ loại tiếng kêu của dã thú.

Tiểu Bảo nghe thấy âm thanh này, trong lòng thấy hơi sợ hãi, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Lâm Phàm, cậu ta không sợ gì nữa cả.

"Chít chít!"

Một con sóc hai đuôi ở trên một nhánh cây cổ thụ, tay đang cầm hạt, nhìn thấy những món con người ở bên dưới đang ăn, nó có vẻ hơi thừ người ra.

Cúi đầu.

Bỗng nhiên phát hiện, hạt dẻ trong tay không ngon nữa.

Sau đó.

Hạt dẻ trong tay con sóc hai đuôi rơi xuống, "lạch cạch" một tiếng, rơi ngay trên bàn, vang lên lách cách, lăn trên mặt bàn, lăn thẳng đến trước mặt Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo ngẩng đầu, kinh ngạc hô lên: "Ôi, các người xem con sóc quay về, còn tặng hạt dẻ cho tôi nữa đấy."

Gặp phải chuyện khó mà giải thích này, vẫn nên đừng giải thích thì hơn, sóc hai đuôi rất muốn nói, tặng cái đầu cậu, không phải tôi tặng cậu đâu, mà là các cậu ăn uống thơm quá, tôi ngửi thấy mùi này, phút chốc không cầm nổi hạt dẻ trong tay mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận