Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 497: Tôi có mạnh không? Rất săn chắc (5)

"Thế à, của mày là lửa gì? Không ngại thì triển khai cho tao xem chút đi." Si mỉm cười, dĩ nhiên là không tin đối phương biết chơi với lửa. Nếu như là mang bật lửa ra nhóm lửa thì nó nhất định sẽ nói thật sự hài hước, rất hay, rất hay, chơi với lửa thật sự rất đỉnh.

"Được thôi." Lâm Phàm giơ tay lên, một đám lửa bỗng lóe ra cháy trong lòng bàn tay: "Đây chính là lửa của tao."

"Ngọn lửa này của mày thật sự là..." Vừa định chế giễu một phen, Si bỗng trợn tròn hai mắt, từ bên trong lóe lên một vẻ kinh hãi: "Mày... Sao lại có lửa Bản Nguyên?"

Tam Muội Chân Hỏa trong tay của nó dường như chịu phải áp lực, lại có cảm giác có thể tắt bất cứ lúc nào.

"Mày không phải người." Si không dám tin nói tới.

Lúc này, đừng nói là mình Si có suy nghĩ đó, cho dù là ba con Tà Vật đứng ở hố sâu biên giới kia cũng đều nghĩ như vậy.

Trước đó.

Trên mặt của tụi nó không có biểu cảm gì, đến lúc nhìn thấy Lâm Phàm triển khai ra ngọn lửa kia, tụi nó đã hoàn toàn không kiềm chế được nữa, trực tiếp bùng nổ.

"Không thể nào."

"Nếu như cảm giác này không sai thì đó là Bản Nguyên Chi Hỏa, là lửa của trời đất, đó là thứ mà vốn dĩ loài người không thể nào khống chế được."

"Loài người bây giờ thật sự lợi hại như vậy sao?"

Ba con Tà Vật liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của tụi nó có thể nhìn thấy sự khủng hoảng sâu sắc. Cho dù là bọn nó thì cũng không thể chịu được ngọn lửa như thế.

Bị thiêu trúng sẽ bị thương tới căn cốt.

Lâm Phàm chau mày, rất cụt hứng nói: "Sao mày có thể mắng người vậy, hành vi này của mày rất xấu nha. Nếu như mày muốn đánh cùng với tao, tao cũng không đánh đâu, không lịch sự."

"Vừa nãy còn muốn chơi với lửa cùng với mày, nếu mày như thế thì tao cũng không tiếp tục nữa."

Si còn đang nghĩ ngợi rốt cuộc nên làm thế nào, nghe thấy mấy lời này của Lâm Phàm lập tức vô cùng mừng rỡ. Nhưng, nó chôn giấu niềm vui này ở trong lòng.

"Trận chiến lần này đã cho tao thấy được thực lực cường giả của loài người tụi bây rồi, không cần thiết phải đánh tiếp nữa. Cuộc chiến đã khó phân thắng bại thì không đáng nhắc tới, cứ thế mà kết thúc đi, sao hả?"

Si thật sự là không muốn đánh.

Lúc chưa nhìn thấy lửa của đối phương.

Nó còn đầy đủ tự tin.

Nhưng lúc này.

Nó hoàn toàn buông xuôi rồi. Tuy nói lửa Tam Muội Chân Hỏa rất mạnh, nhưng vẫn còn thua xa lửa của đối phương. Thậm chí có thể nói, vốn dĩ không cần phải mang ra so sánh.

Giang hồ đường xa, xin từ biệt. Anh đi cầu độc mộc của anh, tôi đi con đường sáng của tôi.

Đất trời cách biệt, anh muốn đi đâu thì đi đó.

Chúng ta được gặp gỡ.

"Được, qua trận đấu này tao đã có được rất nhiều lợi ích, cám ơn đã chỉ dạy." Lâm Phàm ôm quyền nói.

Si cũng học theo ôm quyền với Lâm Phàm, trong lòng thầm phỉ nhổ, rõ ràng đã hùng hổ xong hết rồi lại còn tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu gì, đạo đức giả.

Đại sư Vĩnh Tín thầm thở phào: "Ổn rồi."

Mọi người cũng như thế.

Sống sót mới là cái mà bọn họ mong muốn.

Nhưng cái khác đều không có quan trọng.

"Mấy người còn có chuyện gì chưa làm nữa không?" Lâm Phàm nhìn đám thành viên của bộ phận đặc biệt dò hỏi.

Bọn họ vội vàng xua tay, không có, bây giờ đã đủ rồi. Chuyện mà bọn họ biết được đã đủ nhiều rồi, không cần biết thêm nữa.

"Vậy chúng ta trở về thôi."

Lâm Phàm không hề cảm thấy nơi này có gì nguy hiểm, còn rất ổn. Vậy mà lại có thể gặp được một tên lợi hại như vậy, trận chiến vừa rồi còn thu về được rất nhiều lợi ích, cảm giác chiến đấu thật sự rất sảng khoái.

Ngay lúc đám người của Lâm Phàm sắp sửa rời đi.

Si lên tiếng nói: "Tụi bây chờ đã."

Mọi người kinh ngạc, không phải là lật lọng muốn giết chết bọn họ đó chứ?

Tuy nói rằng Lâm Phàm rất lợi hại.

Nhưng xung quanh có nhiều Tà Vật như vậy, nếu cùng nhau xông lên thì quả thật rất nghiêm trọng, nhất định không ngăn được.

Lâm Phàm xoay người lại, khó hiểu nhìn qua.

Si nói: "Kẻ địch thực sự của loài người không phải là tụi tao, hy vọng tụi bây có thể trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có mình mày thì không được."

Đại sư Vĩnh Tín tập trung tư tưởng, rốt cuộc thì lời của đối phương có ý gì vậy?

Kẻ địch thực sự không phải là tụi mày?

Vậy sẽ là ai?

"Ồ." Lâm Phàm đáp.

Anh làm gì hiểu được đối phương đang nói cái gì.

Mặc kệ là có nghe được hay không, cứ đồng ý với nó thì được rồi, nếu không chọc người ta giận lên thì cũng không phải là chuyện tốt.

Dần dần.

Mãi cho tới lúc đối phương hoàn toàn mất dạng.

Ba con Tà Vật vẫn luôn đứng bên hố sâu biên giới đó mới mở miệng nói: "Vua Si, cứ vậy mà để tụi nó đi sao?"

"Bản Nguyên Chi Hỏa, mày có thể thử một lần." Si nói.

Ba con Tà Vật không nói thêm lời nào nữa.

Hỏi chơi vậy thôi.

Chứ có ý gì khác đâu.

Si không nói thêm gì nữa, ánh mắt sâu xa nhìn về phía những bóng lưng dần dần rời đi ở xa kia. Nó im lặng suy ngẫm, sau đó trong ánh mắt lại lộ ra ý cười.

Loài người...

Hình như là cần phải có áp lực thì mới có thể trưởng thành được.

Lúc này.

"Lâm Phàm, vết thương của cậu có đau không?" Ông Trương quan tâm hỏi.

Lâm Phàm nói: "Không đau đâu, cảm giác còn rất ổn."

Tiểu Bảo nói: "Vừa rồi thật sự ngầu ghê, anh mạnh thật đó."

Lâm Phàm giơ cánh tay bày ra bắp thịt rồi nói: "Đó là đương nhiên, trước đây tôi không có cơ bắp, nhưng mà sau khi tu luyện thì cậu xem đi, cơ bắp của tôi có phải rất tuyệt hay không?"

Tiểu Bảo vươn tay ra chọt chọt vào bắp thịt của Lâm Phàm, nói: "Rất săn chắc."

"Hì hì." Lâm Phàm cười vui vẻ.

Lúc này, đại sư Vĩnh Tín huých vào bên cạnh Lâm Phàm nói: "Quyền pháp vừa rồi cậu triển khai tên là gì vậy, cảm giác thật là lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận