Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1253: Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm (7)

Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm (7)

Thậm chí nói một cách rõ ràng, thì là có chút mơ mơ màng màng.

Độc Nhãn Nam biết...

Ông ta bị đánh bại.

Hơn nữa còn bại rất thê thảm.

Nếu không thì đã không có bộ dạng như vậy rồi, chỉ là rất ngạc nhiên, không biết ông ta bị thua như thế nào.

Nhìn về phía Lâm Phàm, trong lòng yên lặng nói một câu.

Lợi hại!

"Vĩnh Tín, lúc ông ta trở về phòng, có nói gì đúng không?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Đại sư Vĩnh Tín chắp tay trước ngực nói: "Đừng để ý đến tôi!"

"Ồ." Độc Nhãn Nam nhìn về phía Lâm Đạo Minh: "Còn gì nữa?"

Lâm Đạo Minh nói: "Đồ vật tự mình lấy, không cần để ý đến ông ta."

"Xem ra là tôi không nghe lầm, tôi còn tưởng rằng tôi nghe lầm cơ đấy, nếu đã như vậy, chúng ta đừng khách sáo, nên cầm thì cầm." Độc Nhãn Nam hoàn toàn bộc lộ bản chất.

Thân là người đứng đầu cục đặc biệt thành phố Duyên Hải, khí chất là phải có.

Chỉ là thời gian quen biết với Lâm Phàm càng lâu.

Những việc trải qua càng ngày càng nhiều.

Phương diện đối nhân xử thế có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu một người quen thân thiết nhìn thấy ông ta bây giờ, chắc chắn sẽ hét to... Sao ông lại có thể trở thành cái dạng này?

Còn đâu là phong phạm người đứng đầu cục đặc biệt thành phố Duyên Hải?

Đương nhiên.

Độc Nhãn Nam biết vấn đề lớn nhất trước mắt chính là Lâm Phàm.

Dù sao anh là một người suy nghĩ rất đứng đắn.

Anh không thích người khác lấy đồ tùy tiện của một người khác, cho nên ông ta muốn chủ động ra tay.

"Lâm Phàm, cậu có phát hiện hay không, ông ta thật sự là một người hiếu khách." Độc Nhãn Nam nói.

Lâm Phàm nói: "Ừm, đúng là không tệ."

Độc Nhãn Nam lặng lẽ nói: "Chính là, vừa rồi nói chúng ta coi trọng thứ gì thì cầm thứ đó, thật quá khách khí, vốn tôi cũng không có ý nghĩ này đâu, nhưng mà không cầm đi, cũng không cho người ta mặt mũi, cậu thấy coi trọng cái gì, có thể cầm thì nên cầm về."

Lâm Phàm nhìn xung quanh một vòng: "Tôi xem thử."

Xong!

Độc Nhãn Nam bội phục năng lực giao lưu của mình, không thể không nói, Hách Nhân tự mình viết cuốn sách kia là có học vấn, đọc thật kỹ, học thật tốt, hoàn toàn có thể mang lại trợ giúp rất lớn.

Những cái khác không nói.

Bây giờ ông ta có thể trao đổi rất tốt với Lâm Phàm.

Đều là sử dụng kỹ xảo.

Tà Vật Công Kê trợn mắt như kẻ trộm nhìn xung quanh, nó không phải tên ngốc, một chút là có thể nhìn ra, người kia là cường giả, đồ vật xung quanh chắc chắn không phải là vật tầm thường.

Bây giờ Độc Nhãn Nam không biết xấu hổ gài bẫy người ta để lấy trộm đồ, nó là Tà Vật Anh Hùng Vương, đối với loại hành vi này rất khinh thường, nhưng không ra mặt ngăn cản. Không phải nó sợ, mà là người kia nhìn thì như còn trẻ, nhưng mà tuổi đã cao, tâm trí sao có thể không trưởng thành như thế? Một đám người xa lạ tới, lại bảo người ta tùy tiện cầm thứ gì cũng được, rốt cuộc phải tốt bụng đến mức nào?

Nhất định phải cho ông ta một bài học để đời, cho ông ta biết xã hội này hiểm ác thế nào.

Vì trợ giúp đối phương.

Nó, Tà Vật Anh Hùng Vương, nguyện bỏ ra một tia cố gắng.

Ưng huynh và Hổ huynh nhìn nhau.

Có chút hưng phấn quá mức.

Nơi thần bí chân chính của núi Trường Bạch, mặc cho bọn nó lựa chọn đồ vật, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Rất nhanh.

Đám người bắt đầu hành động.

Lâm Đạo Minh đi đến trước một gốc hoa đào: "Đóa hoa đào nở rộ, thật là vô cùng xinh đẹp, có thể nhìn thấy một loại cây trái mùa ở chỗ này, đúng là không dễ dàng gì, vừa lúc tôi thiếu một cây kiếm gỗ đào, vậy thì lấy nó đi."

"Ha ha."

Lưu Hải Thiềm lộ ra vẻ mặt khinh thường nhìn Lâm Đạo Minh, ngay cả cây hoa đào cũng không buông tha, hoàn toàn chính là hành vi của thổ phỉ. Nghĩ lại Lưu Hải Thiềm ông ta là cao nhân Đạo gia, tâm cảnh cực cao, vô vi chi cảnh, há có thể làm những chuyện này.

Nhưng...

Thật con mẹ nó quá thơm.

Những vật này đều ẩn chứa một loại hương thơm nào đó trong thiên địa, vẫn luôn dụ dỗ ông ta, nội tâm ông ta không ổn, cứ như vậy bị tha hóa.

Bà cụ Y gia vô danh kia đã sớm chơi đùa ở trong ruộng đồng.

Ai cũng không biết bà ta đang làm cái gì.

Nhưng cảm giác được là cũng đang lấy đồ tốt.

Cả một đám người, vô cùng hèn mọn.

Lúc này.

Minh ở trong phòng không hề hay biết chuyện gì xảy ra.

Sau khi vào phòng.

Lập tức ngã xuống giường nghỉ ngơi.

Tinh thần tiêu hao quá nhiều, hơn nữa còn bị trọng thương, trong lòng rất rối bời.

Làm sao biết bên ngoài có một đám thổ phỉ đang hành động, hơn nữa còn không phải là thổ phỉ bình thường, đều là những kẻ hung hãn trên máy bay chiến đấu, những nơi đi qua đều trở thành hoang tàn, chỉ cần có đồ vật nào lọt vào mắt, đều sẽ bị bọn họ tìm lý do lấy đi.

Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt.

Cũng không cảm giác có gì không ổn.

Đây đều là Minh tự mình nói, nếu như anh là Minh, nhất định cũng sẽ nói lời giữ lời, đồ vật mà người khác coi trọng, cứ để cho người khác cầm đi, hơn nữa còn không biểu hiện ra vẻ đau lòng nào.

Tiểu Bảo lôi kéo cánh tay Lâm Phàm: "Anh không lấy thứ gì sao?"

"Nơi này không có thứ gì tôi thích." Lâm Phàm nói.

Tiểu Bảo nói: "Cũng không có đồ tôi thích, đều là mấy thứ đồ cổ quái kỳ lạ, một chút cũng không thú vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận