Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 782: Cây bồ đề

Cây bồ đề

m thanh truyền đi.

Độc Nhãn Nam rất muốn bịt miệng Lâm Phàm lại. Đừng vậy mà, tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, cần gì phải vậy, lỡ đâu thực sự có cường giả, dẫn đối phương đến đây thì thật sự không ổn đâu.

Không có ai trả lời.

Chỉ có gió nhẹ thổi đến.

Tôn Hiểu livestream.

"Thần tượng không hổ là thần tượng, đúng là quá đỉnh."

"Kim quang hồi nãy rốt cuộc là thế nào vậy, mắt tôi suýt nữa là bị chọc mù rồi, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì."

"Đúng vậy, tên chó streamer mau nói rốt cuộc là tình huống gì đi."

Lúc này đừng nói là bọn họ, mà ngay cả Tôn Hiểu đang ở hiện trường cũng đang ngơ ngác không biết đã có chuyện gì xảy ra, kim quang kia đến quá nhanh, hơn nữa còn rất chói mắt, không thể thấy rõ ràng là vật gì.

Tình huống của bọn họ ở đây khiến cho cường giả phân tán ở khắp nơi đều sợ hãi trong lòng.

Dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được uy lực đáng sợ kia.

Còn kim quang được phóng ra lại rực rỡ đến lóa mắt, khiến người ta mắt mở không ra, thậm chí còn làm cho bọn họ có một loại ảo giác như tính mạng có thể bị lấy mất bất cứ lúc nào.

"Không để ý tới tôi sao?"

Lâm Phàm tiếp tục tiến lên phía trước, sau đó quay đầu lại nói: "Đi thôi, đuổi theo sau, không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ mọi người."

Độc Nhãn Nam và Tộc Lão đều muốn yên ổn.

Không muốn đi lên.

Ít nhất là trước khi vẫn chưa biết rõ tình hình cụ thể, tuyệt đối sẽ không hành động tùy tiện.

Nhưng Lâm Phàm muốn đi lên, bọn họ không còn cách nào khác, cũng đã như vậy rồi, còn có thể làm gì được bây giờ, cứ nhìn Lâm Phàm dẫn ông Trương và Tiểu Bảo đi lên thôi sao?

Nhất định là chuyện không thể nào.

"Đi thôi, mọi việc đã đến nước này rồi, muốn nói gì cũng khó." Độc Nhãn Nam nói.

Tộc Lão nói: "Rất nguy hiểm."

"Đi theo phía sau, sẽ không có việc gì đâu."

Độc Nhãn Nam nói, còn có thể nói thế nào nữa, trong tình huống bây giờ, ông ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào Lâm Phàm, hơn nữa cũng sẵn lòng tin tưởng.

Tùng Tùng được Tiểu Bảo ôm trong ngực, thấy hơi sợ hãi.

Nó đã sống ở nơi này, biết chỗ nào nguy hiểm, chỉ là không còn cách nào khác, bây giờ nó đã trở thành thú cưng của tỷ phú, có câu nói rất đúng, lấy gà theo gà lấy chó theo chó.

Nếu đã lựa chọn trở thành thú cưng, cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đi tiếp.

Độc Nhãn Nam và Tộc Lão Ngô tộc suy nghĩ rất nhiều.

Nếu như không nhờ Lâm Phàm, bọn họ tuyệt đối không thể đến được nơi này, nhưng bây giờ lại bắt đầu sợ hãi, thật lòng khiến cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ, thực ra có thể thoải mái lựa chọn tin tưởng vào Lâm Phàm.

Trèo lên đỉnh núi thì sẽ thế nào.

Lâm Phàm rất hy vọng có thể gặp được cường giả, học hỏi lẫn nhau với cường giả, phát hiện ra thiếu sót của bản thân, từ đó lấy mạnh bù yếu, càng tiến bộ hơn nữa.

"Oa, phong cảnh xung quanh thật đẹp." Tiểu Bảo nhìn ra xa, vị trí mà bọn họ đến rất cao, có thể thu hết cảnh sắc xung quanh vào trong tầm mắt.

Đối với Tiểu Bảo đã quen với thành phố mà nói, nhìn thấy cảnh sắc như vậy đã khiến cho tâm trạng của cậu ta trở nên vui vẻ hơn.

Lâm Phàm và ông Trương cũng dừng bước, ngắm cảnh đẹp ở nơi đây.

"Đúng vậy."

Người khác đến nơi đây đều hoảng hốt sợ hãi, nhưng đối với bọn Lâm Phàm mà nói, đây là du lịch, dẫn theo Tiểu Bảo cùng ra ngoài để nhìn ngắm.

Mục đích ban đầu đã không giống nhau.

Cảnh giới đương nhiên cũng khác biệt.

Tôn Hiểu lắc lư chiếc điện thoại, bắt đầu quay chụp cảnh vật xung quanh, các fan trong kênh livestream rất thích, đừng thấy bọn họ dường như chỉ thích xem những câu chuyện đáng sợ, khi gặp được cảnh đẹp, cả đám đều sẽ chụp ảnh màn hình làm màn hình bảo vệ.

Tộc Lão nói: "Ông còn nhớ rõ chuyện chúng ta đã nói trước đó không?"

"Cái gì?" Độc Nhãn Nam hỏi.

"Ông đây là đã biết rõ còn cố hỏi." Tộc Lão nóng nảy, trí nhớ kém quá vậy, mới chỉ qua một ngày thôi mà đã không nhớ được, thật sự khiến người ta phải tức giận.

Độc Nhãn Nam nói: "Ông không nói rõ ràng thì ai mà biết được ông đang nói cái gì, ông có việc gì cứ nói thẳng, không cần phải che giấu, giống như tôi thật sự đã làm gì có lỗi với ông vậy."

Tộc Lão lén lút đến gần Độc Nhãn Nam, nhỏ giọng nói: "Lúc trước chúng ta đã nói rồi, đồ vật lấy được sau cùng sẽ chia đều, ông không quên chứ?"

Cũng đã đến tận đây rồi.

Ông ta tràn đầy hy vọng với tương lai.

Lâm Phàm trong mắt ông ta giống như một người có thể sáng tạo ra phép màu, có lẽ đến cuối cùng sẽ thật sự có được thu hoạch cực lớn.

"Không quên, chúng tôi có danh dự và uy tín. Nhưng nói thật, hợp tác với ông không đảm bảo, tôi thà rằng hợp tác với người trẻ tuổi này, cậu ta càng khiến tôi tin tưởng hơn." Độc Nhãn Nam nói.

Ngô Thắng mỉm cười, ý tứ rất rõ ràng, cảm ơn đã khen, đồng ý.

Tôi cũng cảm thấy tôi rất đáng tin cậy.

"Đấy là đương nhiên, cậu chủ nhà tôi chắc chắn đáng tin." Tộc Lão nói.

Khen cậu chủ trong tộc của ông ta cũng không khác gì khen ông ta cả.

Không thể không nói… tên Độc Nhãn này vẫn không tồi.

Suy nghĩ duy nhất của Tộc Lão là có thể lấy được gì ở núi Trường Bạch thì phải nhanh chóng lấy đi, về sau sợ là sẽ rất khó, sự thức tỉnh của sông núi trên hành tinh này còn đáng ngạc nhiên hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

E là không ít tộc Tinh Không đã tính sai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận