Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 441: Giấc mơ lần này không thân thiện lắm (3)

"Cái gì?"

Phương Chính Thiên không dám tin, một chưởng này của ông ta đánh vào trên người tên ngốc lại không bị gì, bỗng cảm thấy một loại nhục nhã, gầm nhẹ một tiếng, lòng bàn tay điện cực màu tím lóe lên, hung hãn đập về phía ngực Lâm Phàm.

Ông ta không nương tay.

Trực tiếp hung ác ra tay giết hại.

Đánh chết cậu chủ ngốc ngay trước mặt nhà họ Lâm thì đã sao nào, bọn họ là người chấp pháp của Vũ Minh, nói cái gì chính là cái đó, bên ngoài cũng sẽ không tin tưởng nhà họ Lâm.

m thanh nặng nề vang lên.

Theo như Phương Chính Thiên thấy, một chưởng này tuyệt đối có thể lấy mạng nhỏ của đối phương, cho dù không chết, cũng sẽ hoàn toàn trở thành tàn tật, cả đời đều nằm ở trên giường.

"Ông làm gì đấy?" Lâm Phàm hơi tức giận.

Quá đáng.

Anh cũng không quen đối phương, hơn nữa anh cảm thấy người trước mắt này thật là gian ác, không phải người tốt, giống những người vừa bị anh đánh kia vậy, đều là người xấu.

"Cậu..."

Phương Chính Thiên không thể nào chấp nhận sự thật như vậy, còn muốn đánh thêm một chưởng, Lâm Phàm nào còn để cho ông ta đánh, rất tùy ý đẩy thân thể đối phương một cái, rầm, chỉ thấy Phương Chính Thiên giống như bị thương nặng, trực tiếp bay ra ngoài, nện trên cột đá hình tròn bên cạnh, chịu lực quá lớn, mặt ngoài cột đá nứt thành vết giống như mạng nhện.

Khiếp sợ!

Im lặng!

Tất cả mọi người trố mắt nghẹn họng, tựa như thấy ma vậy.

Nếu như không nhìn nhầm.

Vừa rồi bị đẩy ra ngoài hình như là thủ lĩnh của bọn họ.

"Bắt cậu ta lại cho tôi."

Phương Chính Thiên hộc máu gào thét, những người đi theo đến đó nghe được lời của thủ lĩnh, động tác thống nhất rút vũ khí ra.

"Kết trận!"

Bóng người như ma quỷ.

Trong chớp mắt bao quanh Lâm Phàm.

Chấp pháp của Vũ Minh thường thường cũng sẽ gặp kẻ địch mạnh, cho nên biện pháp tốt nhất khi gặp phải kẻ địch mạnh chính là dùng trận pháp đánh bại.

"Tiệt Sinh Kiếm Trận."

Bộ kiếm trận này là kiếm trận mạnh nhất của bọn họ, chặn lấy bất cứ sinh cơ, là trận pháp do người đã từng là một cường giả cực mạnh thế hệ trước của võ đạo thánh địa sáng lập, chiến công lừng lẫy.

Đã từng có sáu người tông sư kết trận bao vây một người đại tông sư ở trong trận pháp.

Uy lực khó lường.

Sức mạnh của người kết trận quyết định độ mạnh yếu của trận pháp.

"Đây là Tiệt Sinh Kiếm Trận."

Người của nhà họ Lâm ở đây liếc mắt đã nhận ra trận này, nếu nói không lo lắng là giả, nhưng sức mạnh cậu chủ nhà mình thể hiện ra lại lợi hại như vậy, chắc là không sao đâu.

"Giết!"

Những cao thủ Vũ Minh đã sớm giăng lưới khắp nơi vây kín Lâm Phàm ở bên trong, cảnh tượng khốc liệt, kiếm khí ngang dọc.

"Tôi không khiêu khích các người, tại sao lại đánh tôi?" Lâm Phàm lẩm bẩm, rất khó hiểu rốt cuộc là bọn họ nghĩ như thế nào, sau đó anh chợt bừng tỉnh, trong nháy mắt hiểu ra, anh thích chiến đấu với người khác, so tài kỹ thuật, vậy người khác chắc chắn cũng thích.

Sau khi nghĩ thông suốt .

Anh mỉm cười.

"Kẻ hèn Lâm Phàm, xin chỉ dạy."

Lâm Phàm chắp tay nói.

Phút chốc.

Trong đầu mọi người ở đây đầy dấu hỏi.

Hoang mang.

Hoàn toàn không biết Lâm Phàm đang làm cái gì.

Con cháu nhà họ Lâm nhỏ giọng trao đổi.

"Xem ra đầu óc cậu chủ nhà chúng ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ."

"Nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước."

"Đúng vậy, nói rất có lý, vừa rồi cậu chủ bị kích thích, mới có thể khỏi, nếu như bị chút kích thích, vậy chắc chắn có thể khỏi hẳn."

"Vậy phải bị cái gì kích thích?"

Vấn đề rất nghiêm túc.

Bọn họ không trả lời, câu trả lời trong lòng đều là thống nhất, không có một chút khác biệt.

Tàn nhẫn.

Những người của Vũ Minh quát to một tiếng, từ bốn phương tám hướng lao tới, chưa từng nghĩ cho Lâm Phàm đường sống, thậm chí, bọn họ đều đã nghĩ xong cảnh tượng lát nữa sẽ xảy ra, vậy tất nhiên là...

Bùm!

Lâm Phàm đánh một cú, không ai biết xảy ra chuyện gì, nhưng có luồng lực đấm cực kỳ kinh khủng bộc phát ra, rầm, đất rung núi chuyển, cả nóc nhà cũng đang lay động.

Đối với những cao thủ Vũ Minh kia mà nói, bạn bè vừa rồi còn ở bên cạnh, trong chớp mắt đã biến mất không dấu vết, sau đó bọn họ quay đầu nhìn lại, con ngươi bỗng co rút lại, giống như thấy ma vậy.

Không chỉ có người của Vũ Minh hoang mang.

Cho dù người nhà họ Lâm cũng là như vậy.

Vách tường phòng khách bị phá.

Đánh ra lối đi hình nắm đấm lớn.

Tiệt Sinh Kiếm Trận Vốn gió thổi không lọt lập tức thiếu một góc lớn.

Rào rào!

Trong nháy mắt những cao thủ Vũ Minh Sắp đến gần Lâm Phàm kia thu lực, có người không thể nào thu lực, cũng là trực tiếp cưỡng ép ném vũ khí xuống đất.

Lách cách!

m thanh lanh lảnh không dứt.

Nền đá hoa nguyên vẹn của nhà họ Lâm bị từng thanh vũ khí đâm thủng.

Phù!

Cường giả Vũ Minh há to miệng thở hổn hển, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuôi tí tách.

"Kia vẫn là cậu chủ ngốc nghếch của nhà họ Lâm sao?"

Đây tuyệt đối không phải cậu chủ ngốc nghếch của nhà họ Lâm mà bọn họ biết.

Lúc nào trở nên khủng bố như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận