Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 785: Anh hai à, không phải là anh đang gạt tôi đấy chứ (2)

Anh hai à, không phải là anh đang gạt tôi đấy chứ (2)

Cùng nhau trải qua di tích cổ, vẫn có một chút tình hữu nghị.

Lúc này.

Lâm Phàm thong thả đặt tay lên lá cây cây bồ đề, nhẹ nhàng vuốt ve: "Đừng sợ, đừng lo lắng, tao rất thân thiết, chỉ có chút tò mò với mày thôi, không có ý nghĩ khác đâu."

Cây bồ đề đúng là một thứ thần kỳ.

Nói về chỗ sâu xa, gốc cây này có lẽ đã ẩn chứa đạo lý của một vị cường giả Đạo gia, nếu tĩnh tâm cảm nhận, nói không chừng có thể nhận được truyền thừa của cường giả kia.

"Anh ta đang làm gì vậy?" Ngô Thắng hỏi.

Độc Nhãn Nam cũng rất tò mò, sau khi Lâm Phàm chạm vào cây bồ đề thì đứng yên ở đó không nhúc nhích, giống như đang mê mẩn, nhìn không hiểu gì cả.

Tộc Lão nói: "Ai biết."

Lâm Phàm tu hành theo Phương pháp tu luyện khí công, thấu hiểu tự nhiên, tất cả đều thuận theo lòng tin ban đầu, không muốn không cầu, không tranh không giành, toàn bộ đều đi ngược lại với bản tính của con người, nhưng chính tâm cảnh như vậy lại cực kỳ phù hợp với Phương pháp tu luyện khí công.

Không ai biết anh ta đang nói chuyện với cây bồ đề.

Anh ta nghe được âm thanh của cây bồ đề.

Đây là một tình huống mà người khác không thể cảm nhận được, bởi vì người ta không có năng lực như thế.

(Cây bồ đề: Thả ta đi, ta tu hành không dễ dàng gì, mấy ngàn năm mới từ một gốc cây nhỏ tầm thường lớn lên như bây giờ. Ta biết con người các ngươi rất thích linh vật, ta sẵn lòng bỏ đi một nửa cơ thể để tặng lại cho ngươi, chỉ xin cho ta một con đường sống.)

Cây bồ đề biết bản thân không phải là đối thủ với con người trước mắt.

Hiển nhiên nó cũng không nghĩ đến, vậy mà lại có một cường giả đáng sợ như thế xuất hiện, nó đợi ở nơi này hơn ngàn năm vẫn không gặp phải phiền phức gì, cho dù thỉnh thoảng có vài phiền toái nho nhỏ, cũng đều bị giải quyết.

Chỉ là bây giờ… nó thật sự bất lực.

(Lâm Phàm: Tại sao mày lại nói như vậy, tao cũng không có ý xấu gì với mày, chỉ hiếu kỳ thôi.)

Anh ta chợt nảy lên một cảm giác, rằng gốc cây trước mắt này thật sự rất sợ hãi.

(Cây bồ đề: Anh hai à, ngươi đừng đùa ta, ta còn sống lâu hơn cả tổ tiên ngươi đấy, với thân thể và tác dụng này của ta, bất kể là ai thấy được cũng sẽ nổi ý xấu, ngươi cần gì phải gạt ta.)

(Lâm Phàm: Mày có thể cảm nhận tấm lòng của tao, tao thật sự không có ác ý.)

Cây bồ đề muốn đáp lại ngay là ta cảm nhận cái đầu ngươi ấy, thế nhưng nó vẫn cảm nhận một lần, thân là linh vật, nó có thể cảm nhận được ý nghĩ chân thành nhất ở sâu trong nội tâm của bất kỳ kẻ nào.

Ơ!

Hình như thật sự không có vấn đề.

Nó phát hiện nội tâm của con người trước mặt rất sạch sẽ, rất trong sáng, rất chân thành, ngay thẳng chính trực như ánh mặt trời.

Kỳ lạ!

Chuyện này là không thể.

Cây bồ đề ngơ ngác, có hơi khó hiểu. Từng có một vị cường giả Đạo gia tu luyện ở trước mặt nó, tu vi ngang trời, đào núi lấp biển, giữa lúc bỗng dưng thay đổi đảo điên, người ấy tu Vô Vi Đạo Tâm.

Vô Vi thanh tịnh, thấy được Đạo Tâm.

Đây là một cảnh giới vô cùng uyên thâm, hơn nữa còn có yêu cầu rất cao với cá nhân, tuy vị cường giả Đạo gia kia nói rằng đã tu thành, nhưng cây bồ đề có thể cảm nhận được ông ta vẫn có sơ hở như trước, vẫn chưa đạt tới Vô Vi.

Tâm không tĩnh.

Có ý muốn tranh giành.

Ông ta nghĩ mình đã tu thành Vô Vi Đạo Tâm, chứng tỏ lòng của ông ta chưa bao giờ tĩnh lặng, vẫn còn ham muốn.

(Cây bồ đề: Ngươi nghiêm túc?)

(Lâm Phàm: Đương nhiên, tao vẫn luôn nghiêm túc có được không, thật sự tao không có một chút ý nghĩ xấu xa nào với mày, mày có thể cảm nhận được mà, tao chỉ có chút tò mò với mày thôi, một chút suy nghĩ khác cũng không có, mày phải tin tao.)

Lâm Phàm tự nhìn nhận lại mình.

Vì sao lại khiến đối phương cảm thấy mình rất nguy hiểm.

Suy nghĩ cẩn thận.

Không nghĩ ra, có lẽ đối phương vẫn chưa quen thuộc với mình, bởi vậy mới có hiểu lầm.

Cây bồ đề đã có chút tin tưởng vào lời của con người trước mắt này, không tin thì thế nào được, nó còn có cơ hội vùng lên hay sao.

Quan trọng nhất vẫn là…

Tâm cảnh của người trước mắt rất đáng sợ, chưa gặp bao giờ, đã đạt đến mức vô cùng uyên thâm.

Là cảnh giới mà vô số người muốn đạt tới nhưng không được.

"Rốt cuộc là bọn họ đang có chuyện gì vậy?" Tộc Lão ngơ ngác, có chút khó hiểu về tình huống trước mắt. Vừa nãy gốc cây kia bắn ra bão kiếm Canh Kim dày đặc, bất kỳ kẻ nào tới gần đều sẽ bị thương nặng hoặc bị xé nát, nhưng dần dần, Lâm Phàm vừa chạm vào cây bồ đề không bao lâu thì tình huống xuất hiện sự thay đổi, bão kiếm hùng hậu đã biến mất không thấy đâu nữa.

Một người một cây như hai bức tượng.

Đứng yên không động đậy ở đó.

Độc Nhãn Nam nói: "Ông hỏi tôi thì tôi hỏi ai."

"Tôi chỉ hỏi một chút thôi, sao tính tình ông lại nóng nảy như vậy chứ?"

"Tôi nóng nảy khi nào?"

Ông Trương lạnh nhạt nói: "Bọn họ đang nói chuyện với nhau."

Soạt!

Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía ông Trương.

Đều tỏ vẻ vô cùng lơ mơ.

Trong đầu mọi người đều chỉ có một suy nghĩ.

Ông đang nói đùa với chúng tôi à.

Quả thật là như vậy.

Bọn họ không cho rằng Lâm Phàm có thể nói chuyện với một gốc cây, rõ ràng đây là chuyện không có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận