Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1042: Đi tuần tra mỗi ngày

Đi tuần tra mỗi ngày

Phong tất nhiên không thể để bọn họ tiếp tục tranh luận, đối với ông ta mà nói, chỉ cần thành lập liên minh Cao Viện là được, những việc khác không cần quan tâm. Mục Hạo đứng ở trên điểm cao nhất của tộc, với sự ủng hộ của rất nhiều tộc khác đều muốn tạo dựng nên liên minh Cao Viện, chỉ có một mình Ngô Thắng phản đối thì có ích gì chứ.

Chả có tác dụng gì cả.

Vẻ mặt của Ngô Thắng rất thản nhiên, nhìn những đại tộc xung quanh, chầm chậm nói:

“Mọi người, cùng là tộc Tinh Không, tôi hi vọng mọi người nên suy nghĩ kỹ. Ở đây không phải mọi người muốn thế nào thì sẽ như thế ấy, mọi người còn có thể an nhiên đứng ở đây, đó là vì có người nào đó còn chưa thành thật với mọi người.”

“Nếu không thì có lúc mọi người sẽ phải khóc đó.”

Khi nói câu này, Ngô Thắng nhìn Lâm Phàm, lập tức bất lực, đã nói đến mức này, đại ca, cậu cũng ra đây khoe bản lĩnh đi, bộ dạng không quan tâm của cậu, làm cho tâm thái của tôi có chút nóng ruột.

Cảm nhận được ánh mắt.

Lâm Phàn cầm bánh ngọt, nhìn Ngô Thắng, mỉm cười thân thiện, rồi nói nhỏ với Lão Trương và những người khác.

Sau đó có rất nhiều nhiều đại tộc Tinh Không không hiểu lời của Thắng nói là có ý agì.

Đùa cái gì vậy?

Thật là điên rồ.

“Ngô Thắng, Ngô tộc không muốn tham gia thì rút lui là được rồi, chúng tôi đều muốn thành lập nên liên minh Cao Viện.”

“Đúng vậy, thành lập liên minh Cao Viện, thì có thể liên lạc với nhau, hơn nữa chúng tôi rất thích giúp đỡ người khác."

“Đúng đó.”

Ít ra tộc Tinh Không cũng đã lên tiếng rồi.

Họ không coi Ngô Thắng ra gì. Thậm chí nếu Ngô tộc Lão Tổ đích thân tới, bọn họ sẽ hết sức kính trọng, nhưng trong chuyện này, bọn họ sẽ không nhượng bộ.

“Nực cười, giúp đỡ người khác ư?”

"Tôi thấy các người đang muốn lừa người khác để đi đảo mỏ làm nô lệ.”

Ngô Thắng coi như dốc toàn lực. Anh ta không thể đại diện cho cả Ngô tộc, nhưng anh ta có thể đại diện cho chính mình. Anh ấy đặt tất cả giá trị của mình lên Lâm Phàm.

Ngô Hưng Vân hơi bối rối.

Không ngờ cậu chủ lại cao ngạo như vậy.

Hơi đáng sợ một chút.

Quả nhiên

Khi anh ta nói điều này, sắc mặt của nhà lãnh đạo các nước có chút thay đổi, đối với họ, đây quả thực là một tín hiệu, nhưng họ đã ở vị trí cao trong một thời gian dài, dù cho tai hại rất lớn, chỉ cần là tai hại vì lợi ích cao, thì có thể coi những tai hại này là chuyện tốt.

Những nhà lãnh đạo này, không hề quan tâm đến tình hình của nhân dân trong nước, họ chỉ muốn thu lợi từ tộc Tinh Không.

Để đất nước giàu mạnh trở lại.

Một trong những đại diện là nước Tinh Thiêu, cảnh ngộ của nhân dân đối với những người cầm quyền không hề quan trọng, họ chỉ muốn mạnh hơn, muốn có địa vị cao nhất trong tất cả quốc gia.

Có thể cho tộc Tinh Không đi đào mỏ.

Một việc quá tuyệt vời.

Đó là một việc mà không ai nghĩ đến.

Lúc này Lý Quốc Phong rất tức giận với Ngô Thắng, nếu Ngô Thắng không phải là thành viên của tộc Tinh Không, ông ta đã cho nhân viên an ninh đuổi người ra ngoài.

Độc Nhãn Nam rất hài lòng.

Rất tốt.

Không uổng công thương anh ta.

Nếu Ngô Thắng biết Độc Nhãn Nam đang nghĩ gì, ông ta nhất định sẽ khinh bỉ, thương anh ta cái rắm. Hợp tác kinh doanh với ông ta luôn luôn lỗ vốn, luôn nhận được lời ít nhất.

Nếu không phải Lâm Phàm quá mạnh, anh ta muốn dựa hơi, thì dựa vào thái độ Độc Nhãn Nam ông đối với anh ta, quỷ mới tin có thể hợp tác cùng nhau.

"Ngô Thắng, anh đừng nói nhảm, tộc Tinh Không chúng tôi làm sao có thể làm ra các chuyện như vậy, tôi thấy quan hệ của anh với mấy người kia hình như không tệ. Hay là anh thân với họ, cũng là muốn lừa bọn họ làm nô lệ à?”

Mục Hạo đã hoàn toàn thất vọng đối với Ngô Thắng, không có chút kiên nhẫn nào, việc mà mọi người đều đồng ý, anh ta cứ muốn đứng ra chống đối.

Bị điên à?

Ngô Thắng liếc nhìn Mục Hạo: “Bây giờ cậu thật ngạo mạn, quên chuyện lúc trước bị đánh rồi hả?”

Khi nhắc đến vấn đề này.

Sắc mặt của Mục Hạo đột nhiên thay đổi.

Cẩu tặc!

Đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, anh ta đã quên những điều này, nhưng Ngô Thắng lại nhắc lại chuyện này, đối với Mục Hạo, đây là điều không thể tha thứ.

“Đừng nhắc tới những chuyện trước đây, chuyện chúng ta đang nói là hiện tại, cậu không muốn các tộc chúng ta hợp tác với bạn bè trên tinh cầu này đến như vậy sao?”

Không dễ gì có được cơ hội này, anh ta nhất định sẽ không từ bỏ.

Người dẫn đầu.

Danh hiệu này rất quan trọng, nói ra cảm thấy rất có thể diện.

"Ồ, tôi hiểu rồi, cậu gần gũi với những người trong cục đặc khu của thành phố Diêm Hải như vậy, chắc là quan hệ rất tốt, chắc chắn bọn họ cũng muốn như vậy, nếu liên minh Cao Viện được thành lập, sẽ ảnh hưởng đến địa vị của cục đặc khu trong lòng của nhân dân, cho nên bọn họ muốn ngăn cản, mà Ngô Thắng cậu lại cùng phe với họ."

“Bọn họ không tiện làm việc này, nên để cậu làm.”

Mục Hạo ngẩng đầu lên, đôi mắt rất độc đoán, như thể vừa nhìn đã thấu được anh ta, cho dù anh che giấu thế nào, cũng khó thoát khỏi cặp mắt tinh tường của tôi.

Chết tiệt!

Đối với Ngô Hạo mà nói, đương nhiên là không thể ngờ được rằng cái đầu của tên này mà lại có thể nghĩ ra được những vấn đề như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận