Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 232: Lại hay đến mức làm nổi hết da gà một lần nữa (2)

Vẻ mặt cô nghiêm túc. Đối với tình huống như thế này, theo lý thuyết thì những người gọi điện vào buổi tối thì chắc chắn là có câu chuyện của riêng mình, không thể tuỳ tiện cho qua, cũng không thể răn dạy đối phương, không nên cúp máy với loại cuộc gọi cố tình gây sự thế này mà mình cần phải thật là ôn hòa để nói chuyện với đối phương.

Thường thường thì những việc nhìn như nhỏ bé này nhưng đôi khi lại có thể giải quyết được những chuyện to lớn.

Lâm Phàm trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nếu như có một kẻ rất xấu xa, làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng bây giờ lại muốn trở thành người tốt, vậy thì cần phải làm thế nào?”

Hàn Lị nghe xong suy ngẫm một hồi, vấn đề mà đối phương nói nghe ra rất thú vị.

Cô ấy không có trả lời thẳng, mà hỏi từ một góc độ khác: “Vậy thì anh ta có làm qua chuyện phạm pháp nào hay chưa?”

Lâm Phàm nói: “Có rồi.”

Hàn Lị nói: “Nếu như anh ta đã từng làm ra chuyện phạm pháp, vậy thì nhất định phải chịu sự xét xử của thẩm phán, sau khi thẩm phán xét xử, anh ta sẽ phải ở trong tù một khoảng thời gian. Khoảng thời gian không có tự do đó chính là khoảng thời gian rửa sạch tội nghiệt trên người anh ta, sau khi ra ngoài, anh ta lại sẽ trở thành một người sạch sẽ, có thể trở lại làm người một lần nữa, khi đó anh ta sẽ là người tốt.”

“Cảm ơn, tôi hiểu rồi.” Lâm Phàm nói.

Tút tút!

Hàn Lị nghe âm thanh máy bận truyền đến, rất tò mò cuối cùng thì cuộc gọi này là do ai gọi đến, mục đích là gì đây?

Rất tò mò.

Cô ấy ngồi suy tư, muốn hiểu được tình huống này là như thế nào, cho đến khi cuộc gọi thứ hai gọi đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ấy, cô ấy lại vùi đầu vào công việc một lần nữa.

Ngày tiếp theo!

Tập đoàn Phi Long.

“Người của tập đoàn chúng ta đều ở trong đó sao?” Lâm Phàm hỏi Vương Mãnh, anh ta muốn làm một người tốt, vậy thì sẽ phải kéo những người bên cạnh cùng bước vào con đường làm người tốt luôn, sẽ phấn đấu vì lý do đó.

Vương Mãnh nói: “Anh Phi, bây giờ em sẽ đi điều tra một chút.”

Anh ta vội vàng rời khỏi phòng làm việc, đi đến chỗ bộ phận nhân sự sắp xếp một chút, bọn họ không phải là một tập đoàn đúng nghĩa, những chuyện có liên quan đến đều có hơi đen tối.

Lâm Phàm nâng cằm lên, nhìn xuyên qua bầu trời bên ngoài cửa sổ, anh ta suy tư, cuối cùng thì phải làm như thế nào bây giờ?

Sau cuộc gọi tối hôm qua.

Anh ta đã học được rất nhiều kiến thức.

Anh ta cảm thấy đối phương nói chuyện rất có lý.

Vương Mãnh đẩy cửa đi vào nói: “Anh Phi, em vừa đi hỏi thăm qua rồi, các thành viên của tập đoàn đều ở đây.”

Lâm Phàm nói: “Cậu đi tìm quán cơm, mời tất cả người cùng ăn bữa cơm đi, à, đúng rồi, tôi muốn tất cả mọi người nhất định đều phải tham gia, sau đó anh đi mua thuốc mê, rồi bảo đầu bếp bỏ thuốc mê vào trong thức ăn là được.”

“Hả?”

Vương Mãnh nhìn về phía Lâm Phàm, trong đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi, giống như là có ai đó hỏi, bạn nhỏ, có phải cậu có rất nhiều câu hỏi hay không.

Toàn thể các thành viên tham gia bữa tiệc thì anh ta có thể hiểu được.

Nhưng mà bỏ thuốc trong thức ăn thì anh ta không thể nào hiểu nổi, hơn nữa anh Phi còn nói rõ quá trình cho anh ta biết, thao tác quá hay rồi, hay đến nổi khiến cho anh ta rợn cả da gà luôn.

Cho dù là có rất nhiều mối nghi ngờ, thế nhưng mà chuyện anh Phi đã giao, anh ta nhất định phải đi hoàn thành ngay lập tức.

Những người làm việc trong tập đoàn Phi Long.

Sau khi các thành viên nhìn thấy tin tức đó thì đồng thời đều lên tiếng hoan hô, trời đất ơi, vậy mà anh Phi lại mời bọn họ ăn cơm đấy, hơn nữa còn bao hết khách sạn lớn nhất của thành phố H.

Nói thật, nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng đâu.

Gần đây anh Phi trở nên rất kỳ lạ.

Đột nhiên lại có lòng nhân hậu.

Đột nhiên hào phóng.

Đột nhiên rất nghĩa khí đối với đàn em.

Đủ loại dấu hiệu đã rõ ràng vậy đã chỉ ra một tình huống, đó chính là có thay đổi thì chắc chắn là có nguyên nhân, chỉ là bọn họ không thể hiểu được những dính dáng phía sau, bọn họ đều đang nghĩ, có phải là anh Phi đã xem phim gì đó hay không, đột nhiên có cảm giác tỉnh ngộ, trở nên cực kỳ để ý tình nghĩa anh em sao?

Chuyện này tất nhiên là không thể nào dấu giếm được.

Đám đàn em của Đoạn Sơn Hổ bên kia sau khi biết được tập đoàn Phi Long muốn mời các thành viên ăn cơm thì cả đám đều ước ao ghen tị, vì sao mà đại ca của người ta lại hào phóng như vậy mà lão đại của bọn họ, không nói thì thôi chứ mà càng nói thì lại càng đau lòng.

Tình cảnh này cũng truyền đến bên tai Đoạn Sơn Hổ, cuối cùng anh ta chỉ nói lại một câu:

Cái tên ngốc kia ngại mình có nhiều tiền quá đây mà, làm từ thiện, mời ăn cơm, thật là có bệnh mà.

Sau khi Bát gia về hưu thì liền dựa vào lương hưu mà sinh sống qua ngày, thỉnh thoảng cũng có vài người trong nghề bàn bạc với nhau, bởi vì còn thiếu một người đức cao vọng trọng dẫn đầu cho nên ông ta cũng có thể đi ăn chực được vài bữa cơm.

Mỗi lần đi ăn chực như vậy ông ta đều có thể tiết kiệm được một khoản tiền.

Lúc này, Bát gia để điện thoại trên tay xuống, đó là cuộc gọi của tập đoàn Phi Long gọi đến để mời ông ta ăn cơm, nếu như là hồi trước thì tất nhiên là ông ta sẽ rất vui vẻ, chắc chắn là sẽ hết sức tán dương một phen, mấy thanh niên bây giờ thật sự đúng là kính già yêu trẻ, tôn trọng người đi trước.

Cho dù là ông ta có về hưu thì có làm sao đâu nào.

Không phải là cũng cần phải mời ông ta đến để giữ thể diện hay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận