Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 110: Các Ngươi Đúng Là Hảo Hài Tử

Các Ngươi Đúng Là Hảo Hài Tử

"Các lương đống (rường cột, trụ cột) tương lai của thành phố Diên Hải, các ngươi có điều không biết, kỳ thật bọn họ rất đáng thương, trừ nhân viên công tác ở đây thì bình thường chẳng ai muốn tiếp xúc với bọn họ, chẳng ai muốn nghe lời họ nói, đoán xem suy nghĩ của họ lại gì, thậm chí cũng chẳng ai buồn quan tâm đến cảm xúc của người bệnh tâm thần. Chính vì vậy, tinh thần và vấn đề đầu óc của họ hoàn toàn có thể nghiêm trọng hơn nếu thiếu đi sự quan tâm chăm sóc của các y bác sĩ nơi đây. Các ngươi nhìn ta mà xem, ta chỉ mới ngoài 50 nhưng tóc tai đã bạc phơ, chính là kết quả của nhiều năm vì bọn hắn mà vất vả a."

"Vả lại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn chưa bao giờ lấy viện phí của những người bệnh này, kỳ thật phí tổn để duy trì bệnh viện đều là do ta tự mình bỏ ra, cũng vì thế nên áp lực phải nói là cực lớn, mà lắm lúc cũng bởi vì thiếu thốn tiền bạc nên những người bệnh này thường xuyên không thể kịp thời phục dụng dược vật hỗ trợ tinh thần, cho nên bệnh tình mới càng ngày càng nghiêm trọng."

"Hành vi vừa rồi của bệnh nhân đều là lỗi của tất cả chúng ta, ta rất áy náy, ta xin thay mặt những người bệnh hướng các vị nói lời xin lỗi."

Hách viện trưởng là người rất linh hoạt, biết co biết duỗi, nói được thì làm được, vừa dứt lời liền cúi người nói lời tạ lỗi với các sinh viên trước mặt.

"Hách viện trưởng, ngài đừng làm vậy."

Các thiếu niên thiếu nữ ở đây đều là người trẻ tuổi, tất cả đều ôm trong lòng một bầu nhiệt huyết sôi sục, đồng thời cũng rất dễ dàng nảy sinh sự đồng cảm trước lời nói của người khác. Nay nhìn lão nhân tóc trắng phơ, sắc mặt tiều tụy, thần sắc đầy vẻ bất đắc dĩ cúi đầu trước mắt mình, hiển nhiên cả đám sinh viên đều bị rung động.

Một thiếu niên cao cao gầy gầy chủ động bước ra nắm lấy tay của Hách viện trưởng, dìu ông đứng thẳng dậy, đoạn nói: "Hách viện trưởng, ta sẽ quyên góp mười vạn cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nguyên bản số tiền này là ta để dành để làm phí sinh hoạt khi hẹn hò cùng bạn gái, nhưng nếu như nàng biết ta tặng nó cho ngài, nhất định sẽ vì hành động của ta mà cảm thấy kiêu ngạo."

Hách viện trưởng kinh ngạc nhìn thiếu niên nọ, không chút keo kiệt lời tán dương: "Tuổi còn trẻ mà đã có tấm lòng thương người như thế, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, ta nhìn người rất chuẩn, chỉ dựa vào ái tâm này của ngươi, thành tựu tương lai chắc chắn không thể nào đoán trước được a."

Thiếu niên cao gầy nghểnh đầu, hơi có vẻ đắc ý tự hào.

Hắn không phải là kẻ thiếu tiền.

Tuy nói mười vạn không phải là một con số nhỏ, nhưng cảm giác được người ngưỡng mộ như vậy thật sự rất đáng giá.

"Hách viện trưởng, ta quyên một vạn cho bệnh viện của các ngài."

"Hách viện trưởng, ta quyên hai vạn."

"Hách viện trưởng, xin lỗi, ta chỉ có của ít lòng nhiều, ta quyên 3000, mong sức khỏe của các bệnh nhân ngày càng có tiến triển tốt."

. . .

"Cảm ơn mọi người, ta thay mặt tất cả người bệnh cảm tạ các vị trụ cột nước nhà đã quyên góp giúp đỡ bọn ta, các bệnh nhân của ta rốt cục cũng có điều kiện chữa trị kịp thời rồi."

Hách viện trưởng khẽ cúi đầu, một tay chà lên mắt, làm bộ muốn lau đi giọt nước mắt vẫn chưa từng xuất hiện.

Mà nhân viên công tác của bộ môn đặc thù đang đứng bên cạnh, nhìn thấy tình huống này thì hé miệng định nói gì đấy, nhưng ngay lúc hắn vừa rục rịch chuẩn bị lên tiếng thì Hách viện trưởng bỗng xích sát lại gần hắn từ lúc nào, bả vai ông khẽ huých nhẹ bờ vai hắn, lớn tiếng nói: "Đây đều là người tốt a."

Sau đó ông ở bên tai nhân viên công tác nói khẽ:

"Đã từng có một tên thủ phạm gây tội ác tày trời, thế nhưng nhà gã lại rất có tiền có quyền, tuy rằng cuối cùng vẫn không bị luật pháp trừng phạt, nhưng gã vẫn không thoát khỏi sự giam cầm, ngươi có biết tại sao không? Bởi vì ta tự mình ký cho gã một tờ giấy chứng minh gã bị bệnh tâm thần cấp độ nặng, dẫn đến cả một đời gã đều bị cầm tù trong bốn bức tường trắng bóc, muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong, ngươi nói ta đây có phải là đã làm một việc thiện rồi hay không?"

Nhân viên công tác thần tình nghiêm túc suy nghĩ, hắn trầm tư một lát, mãi mới gật đầu: "Ừm, đúng là việc thiện."

Hách viện trưởng lắc đầu.

Bộ môn đặc thù phái một nhân viên công tác thật non nớt tới, tuổi trẻ quả nhiên cũng có điểm tốt, ấy chính là rất dễ bị hù dọa.

Các thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi theo chân nhân viên công tác rời khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Hách viện trưởng rưng rưng tiễn đưa, khoát tay biểu thị không nỡ để bọn họ rời đi.

Thật sự là một đám hảo hài tử.

Đã tặng không ít tiền.

"Hách viện trưởng, chúng ta sẽ lại đến thăm mọi người."

Các thiếu niên thiếu nữ nhoài người ra khỏi cửa sổ xe buýt hét lên, rõ ràng trước đó cả bọn đã bị dọa sợ, còn tổn thất rất nhiều tiền tài, thế nhưng bọn họ lại cảm giác vị Hách viện trưởng hiền hòa kia quả thật là một người rất tốt, ông ấy phải gánh chịu những áp lực mà người khác khó có thể tưởng tượng nổi, vậy mà vẫn còn có thể mỉm cười ôn hòa như vậy, quả là hiếm thấy.

Hách viện trưởng đã một bó tuổi, tóc trên đầu trắng xóa mà vẫn còn ra sức chăm sóc và bảo vệ rất nhiều bệnh nhân tâm thần nhỏ bé nơi đây. Bọn họ vẫn còn trẻ, nếu đã quyết định cống hiến sức lực cho tất cả người dân của thành phố Diên Hải, thế thì bỏ chút tiền ra để ủng hộ cho bệnh viện là một việc rất nên làm.

Tuy nói ánh mắt của nhân viên công tác tại bộ môn đặc thù nhìn bọn họ cứ là lạ, nhưng đắm chìm trong niềm vui vì vừa giúp đỡ được người khác khiến các sinh viên này hoàn toàn không thèm để ý chút nào.

"Tốt, ta chờ các ngươi quay lại." Hách viện trưởng hét lên trả lời.

Thẳng đến khi xe buýt biến mất tại góc rẽ, nụ cười tươi rói trên mặt Hách viện trưởng vẫn chưa buông xuống.

"Hôm nay quả nhiên là một ngày đẹp trời, gặp được nhiều mạnh thường quân như thế."

Về phần ông sẽ dùng số tiền này mua thuốc ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận